Học Đánh Cờ - Nhật Kí Trong Tù.

Nhật Kí Trong Tù - Hồ Chí Minh

Học Đánh Cờ.

  學奕棋
Học dịch kỳ 
Học đánh cờ

閑坐無聊學奕棋
千兵萬馬共驅馳
進攻退守應神速
高才疾足先得之


眼光應大心應細
堅决時時要進攻
錯路雙車也没用
逢時一卒可成功


雙方勢力本平均
勝利终須屬一人
攻守運籌無漏著
才稱英勇大將軍

                                                          Nhàn tọa vô liêu học dịch kỳ 
                                                          Thiên binh vạn mã cộng khu trì; 
                                                          Tấn công thoái thủ ưng thần tốc, 
                                                          Cao tài tật túc tiên đắc chi.

                                                          Nhãn quang ưng đại tâm ưng tế 
                                                          Kiên quyết thời thời yếu tấn công 
                                                          Thác lộc song xa dã một dụng 
                                                          Phùng thời nhất tốt khả thành công?

                                                          Song phương thế lực thản bình quân 
                                                          Thắng lợi chung tu thuộc nhất nhân; 
                                                          Công thủ vận trù vô lậu trước, 
                                                          Tài xưng anh dũng đại tướng quân. 

Bản dịch của Văn Trực – Văn Phụng:

                                                          Nhàn rỗi đem cờ học đánh chơi, 
                                                          Thiên binh vạn mã đuổi nhau hoài; 
                                                          Tấn công, thoái thủ nên thần tốc, 
                                                          Chân lẹ, tài cao ắt thắng người.

                                                          Phải nhìn cho rộng suy cho kỹ, 
                                                          Kiên quyết, không ngừng thế tấn công; 
                                                          Lạc nước, hai xe đành bỏ phí,
                                                           Gặp thời, một tốt cũng thành công.

                                                          Vốn trước hai bên ngang thế lực, 
                                                          Mà sau thắng lợi một bên giành; 
                                                          Tấn công, phòng thủ không sơ hở, 
                                                          Đại tướng anh hùng mới xứng danh.
                                                          .....

Ebook tiếng Việt miễn phí - Học Đánh Cờ - Nhật Kí Trong Tù.

Học Đánh Cờ - Nhật Kí Trong Tù.
Nguồn từ: Cleverstore.vn
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nguyễn Tuấn Anh (Mr)
Sales Staff
Mobile: 01697315946
Email: n.tuananh02232@gmail.com
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
CleverAds - Make customers come to you
Google Premier SMB Partner
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


LIKE and Share this article: :

Mã Đầu Cầm - Điển Hay Tích Lạ.

Điển Hay Tích Lạ - Nguyễn Tử Quang

Mã Đầu Cầm.

        Mã đầu cầm Line of GuitarTrong các làng mạc ở Mông Cổ, vẫn còn nhiều người đi hát dạo, vừa ca vừa đàn. Giọng ca ai oán não nùng. Tiếng đàn như khóc như than.

       Cây đàn bằng gỗ, thùng đàn hình thang, cần dài. Đầu cần có trạm hình đầu con ngựa. Cung đàn làm bằng đuôi ngựa. Người Mông Cổ gọi cây đàn này là "Khil Khuua", ta tạm gọi là "Mã đầu cầm" (cây đàn đầu ngựa).
       Tương truyền: về phía bắc xứ Mông Cổ có một Thiên Miếu, người bản xứ gọi là "Bogdokure". Đây là một miếu để thờ trời. Muốn đến đây, người ta phải băng rừng lướt bụi bằng ngựa suốt bốn mươi ngày. Kế đến là ngọn Cấm Sơn mà người Mông Cổ gọi là "Jasaktu Ui". Đây là một vùng hoang vu.

       Ở mấy thung lũng, thỉnh thoảng có 8 con ngựa đến ăn cỏ. Đó là những con thiên mã rất đẹp. Ngoài 7 con mập mạp, mạnh mẽ có một con lại gầy gò, nháy mắt đã đi xa được ngàn dặm. Người Mông Cổ gọi là "Jonung Khara Mori", ta có thể tạm gọi là con Thiên lý mã.

        Nhiều đêm, nhị thập bát tú sa xuống. Vừa đến mặt đất thì 28 vì sao ấy biến thành 28 tướng trẻ tuổi mỹ mạo tuấn tú, mặc kim giáp kim bào. Hai mươi tướng ngồi trên ngựa. Còn tám tướng kia thì đi thẳng đến Cấm Sơn, rồi cưỡi tám con thiên mã đương ăn cỏ ở đấy. Bấy giờ, họ mới phi ngựa rong chơi khắp nơi. Rồi đến khi trời vừa hừng đông thì họ trở về trời, thành 28 vì sao như cũ. Và khi tối đến thì họ lại xuống trần gian.

       Một hôm, vị tướng trẻ tuổi chỉ huy trong 28 vì sao ấy cưỡi con Thiên lý mã đi dạo, bỗng gặp một cô thôn nữ duyên dáng xinh tươi, sinh lòng cảm mến. Rồi cả hai cùng tha thiết yêu nhau.

      Cứ hàng đêm, chàng đến với nàng, chung gối giao đầu, âu yếm trong túp lều tranh đầm ấm của cô thôn nữ. Rồi khi vừng hồng sắp ló dạng thì chàng phi ngựa đi mất để nàng trơ trọi, cô quạnh phòng không.

      Một thời gian như thế, nàng tò mò hỏi quê quán, gốc gác thì chàng mỉm cười âu yếm, tìm mọi cách tảng lờ. Lòng nghi hoặc nên một hôm, nàng không ngủ, chờ lúc chàng lên yên đi thì nàng cũng rón rén lén bước ra ngoài, bắt ngựa đuổi theo. Vì gấp rút để về thiên đình cho kịp giờ trước trời sáng nên chàng không hay gì cả. Nhưng ngựa của chàng chạy quá nhanh, thoáng chốc người và ngựa đều biến mất. Nàng thôn nữ không đuổi theo kịp, đành thui thủi quay về.

      Tuy vậy, nàng cũng tìm được một ít sự thực về con ngựa khác thường này, nên một hôm thừa lúc chàng ngủ say, nàng lẻn ra ngoài. Đến gần ngựa, nàng quan sát kỹ, thấy phía sau mỗi chân ngựa có một cánh nhỏ, lúc ngựa không chạy thì cánh xếp lại. Nàng mừng rỡ; và vì muốn giữ mãi người yêu bên cạnh mình nên nàng cắt lấy 4 cánh ấy.

       Cũng như thường lệ, trời vừa rạng đông, chàng trai trẻ lén trỗi dậy ra ngoài, lên yên phi ngựa về thiên đình. Nhưng lần này chàng lấy làm ngạc nhiên là ngựa chạy quá chậm. Trời sắp sáng mất, ngựa lại thở hồng hộc. Đến giữa một bãi sa mạc mênh mông, con thiên lý mã quỵ xuống và trút hơi thở cuối cùng.

Mã Đầu Cầm

       Vầng thái dương đã mọc rồi. Ngôi sao chàng đã tắt. Chàng không còn hy vọng trở về thiên đình mà cũng không còn mong gì trở lại với người yêu để cùng âu yếm trong túp lều tranh đầm ấm hôm xưa. Cô độc giữa bãi sa mạc, chàng buồn bã ôm lấy xác ngựa. Nước mắt chàng rỏ xuống thân ngựa, bỗng nhiên con ngựa biến thành cây đàn. Đầu ngựa là đầu đàn, đuôi ngựa là dây đàn. Chàng đưa tay nhẹ vuốt mấy dây, bật lên thành tiếng não nùng. Tiếng chàng thở than hòa với tiếng não nùng ấy thành những lời ca cực kỳ ai oán.

      Chàng khóc tiếc quãng đời địa vị của chàng. Chàng khóc cái chết của con ngựa quý. Chàng lại khóc cho mối tình tan vỡ đối với nàng thôn nữ, người yêu tha thiết đã vì quá yêu mà vô tình gây nên họa thảm, biết bao giờ được hàn gắn mối duyên xưa.

      "Mã đầu cầm" là một thiên tình sử bi đát của người Mông Cổ. Mà âm thanh của nó chỉ để phô diễn những nỗi sầu buồn tang tóc bất diệt của loài người.
....

Ebook truyện hay - Mã Đầu Cầm - Điển Hay Tích Lạ.

Mã Đầu Cầm - Điển Hay Tích Lạ.
Nguồn từ: Cleverstore.vn
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nguyễn Tuấn Anh (Mr)
Sales Staff
Mobile: 01697315946
Email: n.tuananh02232@gmail.com
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
CleverAds - Make customers come to you
Google Premier SMB Partner
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


LIKE and Share this article: :

Săn Tìm Nền Văn Mình Vũ Trụ - Bí Ẩn Mãi Mãi Là Bí Ẩn.

Bí Ẩn Mãi Mãi Là Bí Ẩn - Nhiều Tác Giả

Săn Tìm Nền Văn Mình Vũ Trụ.

        Ngày 3/3/1972 và 6/4/1973, Mỹ đã phóng 2 phi thuyền Pioneer 10 và 11. Nhiệm vụ chính của chúng là tìm kiếm nên văn minh vũ trụ.

        Cả 2 phi thuyền này cũng mang 1 bức thư “ hỏi thăm” giống nhau. Lá thư này biểu thị mối quan tâm của người Trái Đất dành cho các sinh vật ngoài hành tinh. “Bức thư” này được  làm từ một miếng vàng phẳng và dẹt, đây là tuyệt tác do các nhà khoa học Mỹ chế tạo bằng những công nghệ đặc biệt. Bức thư dài 13,5cm, rộng 7,5cm, đảm bảo không biến chất, biến dạng trong mấy chục tỉ năm, thậm chí mấy trăm tỉ năm, đồng thời giúp người đọc có thể đọc nội dung theo phương pháp trực quan.

        Mở đầu bức thư là phần tự giới thiệu: họ dùng 14 tia bức xạ đại diện cho 14 sao xung mạch, bên dưới vẽ hình Mặt trời cùng 9 hành tinh, thông qua hình ảnh này, các nhà khoa học muốn gửi đến họ một thông điệp rằng Trái nằm đối diện với Mặt trời, đồng thời cũng mô tả mối quan hệ giữa các hành tinh trong hệ thái dương cũng như vị trí của chúng trong dải Ngân hà.

        Sau đó họ dùng 2 vòng tròn để biểu thị kết cấu phân tử của nguyên tố hydro có trên địa cầu. Ngoài ra, bức thư còn nói rõ quỹ đạo bay của “lá thư”, trong đó ghi địa điểm xuất phát là ở hành tinh thứ 3 trong hệ thái dương – trái đất. Mặt sau của lá thư là lời giới thiệu về Trái Đất và phi thuyền dưới dạng thu nhỏ, đồng thời có khắc hình khỏa thân một nam một nữ để giới thiệu cho các sinh vật ngoài hành tinh về đặc trưng của người Trái Đất, hơn thế nữa tư thế giơ tay của người đàn ông hết sức thiện chí, điều này hàm ý rằng người ngoài trái đất chúng ta rất hoan nghênh họ đến viếng thăm. Các nhà khoa học đã theo dõi liên tục trên màn hình về mọi biến động ở trung tâm thăm dò 20 năm qua, và ngay cả khi chiếc phi thuyền đã bay ra khỏi hệ thái dương mà đến nay chúng ta vẫn chưa nhận được tín hiệu đáng mừng nào cả.

Săn Tìm Nền Văn Mình Vũ Trụ

        Tháng 8 và 9 năm 1977, Mỹ lại cho phóng 2 thiết bị thăm dò mang tên Voyager (Người du lịch) 1 và 2. Hai chiếc thiết bị này sau khi đến viếng thăm sao Mộc, sao Thổ, sao Thiên Vương, sao Hải Vương, và bay vòng quanh hệ thái dương, chúng đã bay ra khỏi hệ thái dương vào tháng 8 và tháng 9 năm 1989, sau đó chúng bay về hướng sao thiên vương.

         Hai thiết bị thăm dò này được cấu thành từ 650 ngàn linh kiện, nặng 820 kg, bên trong chứa 12 loại máy thăm dò của các ngành khoa học khác nhau.Một máy là thiết bị chụp ảnh, một máy là thiết bị thăm dò tình trạng không gian; một máy là thiết bị phát sóng vô tuyến. Sau khi 2 thiết bị thăm dò rời khỏi Trái đất thì chúng đã phát hiện được nhiều điều quan trọng. Chẳng hạn như phát hiện trên sao Mộc có 3 vệ tinh và cả núi lửa còn đang hoạt động; phát hiện trên sao Thổ có hàng ngàn hàng vạn tia sáng vòng trên sao Thổ có tác dụng như là những trận mưa phùn làm sạch hóa tầng khí quyển trên sao Thổ, chúng còn phát hiện trên bầu khí quyển của sao Thiên Vương có mây và gió; và cả hai tia sáng vòng cùng với 10 vệ tinh. Voyager 1 còn chụp được một bức ảnh toàn cảnh về “đại gia đình” của Thái Dương Hệ vào ngày 13/2/1990.

        Hai thiết bị thăm dò này còn mang theo rất nhiều tặng vật của Trái Đất. Trong số đó  một bộ đĩa hát mang tên “Âm thanh Trái Đất”, gồm 1 bức điện văn do chính tổng thống Mỹ lúc ấy ký duyệt tặng người ngoài hành tinh, bức điện văn này cùng các mẫu tin khác được thu vào một đĩa hát bằng đồng có dát vàng. Đĩa hát này do chính các nhà khoa học nghiên cứu và chế tạo, đường kính 30,5cm. Bên trong chứa nhiều nội dung có ý nghĩa về tình hình Trái đất, chẳng hạn như có hình vẽ, âm thanh thật, 27 ca khúc nổi tiếng thế giới, được trình bày qua gần 60 ngôn ngữ khác nhau, chia làm hai mặt AB và gồm 4 phần. Trong số các tặng vật còn có máy hát đĩa, chiếc máy này được cố định chặt chẽ. Thậm chí ngay cả tờ giấy hướng dẫn cách sử dụng còn được khắc bằng bút điện tử. Chiếc máy này có thể hát liên tục 2 giờ đồng hồ trong 10 tỉ năm.

       Trong đĩa hát “Âm thanh Trái Đất” đã dành ra 18 phút để giới thiệu sơ về nước Mỹ và tình hình Trái Đất. Kế đến là bức điện văn của Tổng thống Mỹ Carter, sau đó là lời chúc mừng của Tổng thư ký Liên hiệp quốc lúc ấy. Kế nữa là lời chúc mừng bằng 60 loại ngôn ngữ khác nhau. Trong đó có tiếng Quan Thoại, Quảng Đông, Phúc Kiến, Triết Giang (Trung Quốc). Ngoài ra đó còn có tiếng chào của con cá sấu, biểu thị tấm lòng thân thiện của các loài sinh vật khác trên Trái Đất dành cho ngoài hành tinh.

       Phần 2 của đĩa hát dành ra 12 phút ghi âm gần 35 loại âm thanh khác nhau trong tự nhiên, không những có tiếng mưa, tiếng gió, núi lửa, mà còn có cả tiếng các thiết bị máy móc đang vận hành, tiếng trẻ sơ sinh khóc, tiếng hôn, tiếng của các loài chim, thú, côn trùng, tiếng hít thở, tiếng tim đập v.v… Phần 3 của đĩa hát dành 90 phút cho những ca khúc nổi tiếng từ cổ chí kim mà các nhà khoa học đã tuyển chọn hết sức kỹ lưỡng.Trong đó có đoạn kinh kịch của Trung Quốc và khúc nhạc vui nhộn cổ điển “Nước chảy nơi núi cao”.

        Mặt B của đĩa hát gồm 116 bức họa và hình vẽ. Các nhà khoa học áp dụng hình thức tín hiệu, mật mã đồ họa, thông qua tín hiệu tần số âm thanh để tạo thành những bức họa. Các bức họa giới thiệu vị trí của Trái Đất trong vũ trụ, giới thiệu các loài động vật trong tự nhiên, cây cối, kiến thức, công việc và sinh vật của con người.

       Tuy nhiên, “Pioneer” và cả “Voyager” phải trải qua 147 – 155 ngàn năm mới có thể đến các sao khác. Vì vậy cho dù có người ngoài hành tinh nào đó nhận được chiếc đĩa hát này và gửi tín hiệu về cho chúng ta thì cũng phải đến 147 – 155 ngàn năm sau mới nhận được.

       Nhưng cũng có nhiều nhà khoa học không hài lòng với kiểu thăm dò này; họ không ngừng tìm kiếm nhiều phương pháp khoa học tiên tiến nhất, hiện đại nhất để mau chóng đạt kết quả. Ngày 13/3/1996, một nhóm các nhà khoa học ở Tây Ban Nha đã tuyên bố với toàn thế giới: Ngoài Hệ Thái Dương ra thì chắc chắn còn sự sống tồn tại ở nơi khác; và trong vòng 25 năm, chắc chắn chúng ta sẽ phát hiện hình thức tồn tại của các sinh vật nằm ngoài Trái Đất. Vài năm gần đây, loài người liên tiếp phát hiện ra nhiều hành tinh mới nhờ các kính thiên văn mới có sức xuyên thấu mạnh và nhìn xa hơn liên tục ra đời. Theo các nhà khoa học nhận định thì vấn đề hiện nay không phải tùy thuộc ở việc liệu chúng ta có phát hiện hình thức tồn tại của sinh vật lạ ở các hành tinh ngoài Trái Đất nào không mà vấn đề là khi nào chúng ta phát hiện ra.

        Tháng 8/1998, các nhà thiên văn Mỹ đã tuyên bố: Họ đã phát hiện ở gần sao “Gliese 876” một hành tinh khác, cách Mặt trời chỉ có 15 năm ánh sáng. Đây là hành tinh nằm ngoài Thái Dương hệ gần chúng ta nhất mà từ trước đến nay chúng ta mới phát hiện được.

        Giáo su Jeoffrey Marry thuộc trường đại học San Francisco từng nói: dải Ngân Hà gồm 10.000 tỉ sao, trong đó nhiều nhất là sao Kềnh Ải. Nay các nhà thiên văn học đã biết rằng cho dù các sao này nhỏ bé là thế nhưng chúng cũng có hành tinh riêng của mình. Vì vậy hoàn toàn có thể suy đoán được rằng: trong dải Ngân hà có ít nhất vài trăm tỉ hành tinh. Chính suy đoán này cho ta thấy rằng khả năng có sự tồn tại của các sinh vật ngoài Trái Đất là rất lớn.
....

Ebook truyện hay - Săn Tìm Nền Văn Mình Vũ Trụ - Bí Ẩn Mãi Mãi Là Bí Ẩn.

Săn Tìm Nền Văn Mình Vũ Trụ - Bí Ẩn Mãi Mãi Là Bí Ẩn.
Nguồn từ : Cleverstore.vn
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nguyễn Tuấn Anh (Mr)
Sales Staff
Mobile: 01697315946
Email: n.tuananh02232@gmail.com
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
CleverAds - Make customers come to you
Google Premier SMB Partner
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



LIKE and Share this article: :

Thời Gian Không Gian Đa Tầng Nguyên. - Bí Ẩn Mãi Mãi Là Bí Ẩn.

Bí Ẩn Mãi Mãi Là Bí Ẩn - Nhiều Tác Giả

Thời Gian Không Gian Đa Tầng Nguyên.

           Ngày 28/8/1915, trong chiến dịch Garribarri (ở Thổ Nhĩ Kỳ) thời thế chiến thứ nhất, một đội quân Anh khoảng hơn 800 binh lính đã tấn công Thổ Nhĩ Kỳ, vừa lúc, trên bầu trời đổ bộ ngay nơi quân Thổ đóng  bị một lớp mây to che lấp. Và khi quân Anh tiến vào trại của các quân Thổ bị lớp mây khổng lồ kia bao vây, rồi chẳng có một  người lính Anh nào sống sót thoát ra ngoài cả. Khoảng 1 giờ đồng hồ sau, đám mây bay lên bầu trời cao; và kỳ lạ thay, hơn 800 quân lính Anh cũng biến mất một cách thần bí.

          Sau khi chiến tranh kết thúc, Anh yêu cầu Thổ Nhĩ Kỳ trao trả tù binh, nhưng bên Thổ Nhĩ Kỳ khăng khăng bảo rằng chưa bao giờ trông thấy những binh lính Anh như thế cả.

          Một số nhà khoa học nhận định rằng, rất có thể vũ trụ chúng ta được cấu tạo bởi hệ thời gian không gian đa tầng nguyên, điều đó có nghĩa là cùng tồn tại song song với hệ thời gian không gian của loài người. Còn có các hệ thời gian không gian khác, chẳng hạn như hệ thời gian không gian đường hầm. Rất có thể số lính Anh đã thông qua hệ thời gian không gian đường hầm để đi vào hệ thời gian không gian dị tầng nguyên.

          Hiện nay, những giả thuyết về hệ thời gian không gian dị tầng nguyên cũng chỉ mới ở giai đoạn sơ khởi, hầu như chưa có bằng chứng gì ủng hộ cho giả thuyết này cả. Tuy nhiên, nó đã thu hút sự chú ý của rất nhiều nhà khoa học trên thế giới.

         Đúng vào ngày lễ phục sinh năm 1722, nhà hàng hải người Hà Lan Jakob Roggever đã phát hiện ra hòn đảo này nên người ta gọi nó là đảo Phục Sinh (Pâques). Đảo này nằm lẻ loi ở Nam Thái Bình dương, có diện tích là 179km2.

         Ở mọi góc của hòn đảo này, chúng ta đều dễ dàng thấy vô số các bức tượng vĩ đại đứng sừng sững. Các bức tượng này có kích thước khác nhau, các bức cao gần 230m, nặng 80 tấn. Đa số là tượng đầu, có bức còn có cả nón,  mỗi chiếc nón đá như vậy nặng khoảng 10 tấn, đồng thời các nhà khảo sát còn phát hiện ra rằng loại đá dùng điêu khắc nón khác hoàn toàn với loại đá dùng điêu khắc đầu. Người ta còn phát hiện rải rác trên đảo còn có những tảng đá to nặng hàng chục ngàn tấn, và các loại đá lửa rắn chắc như sắt thép, dường như chúng đang chuẩn bị được điêu khắc thành những bức tượng khác.

Thời Gian Không Gian Đa Tầng Nguyên

         Khi người Hà Lan đổ bộ trên hòn đảo này, họ đã phát hiện nhiều mảnh gỗ, trên đó có khắc những văn tự kỳ lạ, nay có khoảng 10 mảnh được trưng bày ở các viện bảo tàng trên khắp thế giới. Nhưng chưa một ai có thể giải mã được các văn tự trên những mảnh gỗ đó.

         Một nhà khảo cổ học người Na Uy sau khi xem xét kỹ lưỡng các bức tượng đã tiên đoán về niên đại của một số than củi vào khoảng 400 năm TCN. Ngoài ra, khi đến khảo sát khu vực khai thác đá và vùng lân cận miệng núi lửa, ông đã phát hiện vô số mẫu điêu khắc đang dang dở và còn cả trăm ngàn công cụ điêu khắc đơn sơ như: búa, đục… Như vậy từ những chi tiết này chúng ta có thể khẳng định rằng công trình điêu khắc này đã phải dừng lại hết sức đột ngột.

          Một nhà khảo cổ đã viết một bản báo cáo kết quả nghiên cứu, trong đó ông nhấn mạnh: “ Chúng ta có thể khẳng định một điều rằng, những bức tượng  trên đảo không phải là di sản và tác phẩm của thổ dân trên đảo…”

          Hơn thế nữa, người ta còn phát hiện một hiện tượng kỳ lạ sau: mặc dù hòn đảo này cách rất xa lục địa và các nền văn minh thế giới, nhưng các cư dân trên đảo lại có một sự hiểu biết về các vì sao đầy đủ và toàn diện hơn ai hết. Vậy thì ai đã sinh sống trên hòn đảo được hình thành  từ các tảng đá lửa rất nhỏ bé, hoang vắng đến không có lấy 1 bóng cây này? Ai, khi nào, và bằng cách nào họ đã đục thành công các bức tượng khổng lồ này? Và mục đích của họ là gì?
....

Ebook truyện hay - Thời Gian Không Gian Đa Tầng Nguyên. - Bí Ẩn 

Mãi Mãi Là Bí Ẩn.

Thời Gian Không Gian Đa Tầng Nguyên. - Bí Ẩn Mãi Mãi Là Bí Ẩn.
Nguồn từ: Cleverstore.vn
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nguyễn Tuấn Anh (Mr)
Sales Staff
Mobile: 01697315946
Email: n.tuananh02232@gmail.com
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
CleverAds - Make customers come to you
Google Premier SMB Partner
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



LIKE and Share this article: :

Đoàn Diên Khánh - Các Nhân Vật Trong Tiểu Thuyết Kim Dung.

Ebook tiếng Việt miễn phí | Ebook truyện hay | Ebook truyện kiếm hiệp

Các Nhân Vật Trong Tiểu Thuyết Kim Dung - Trần Mặc

Đoàn Diên Khánh.

Thay Đổi Hoàn Toàn.

        Vượt ngoài dự liệu của mọi người với các tình tiết đan xen nhau vừa ý vị vừa sâu sắc, đó chính là câu đố về thân thế của ba nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết Thiên long bát bộ : Tiêu Phong, Hư Trúc, Đoàn Dự. Có một điểm giống nhau là cả ba nhân vật chính có tấm lòng hiệp nghĩa từ bi này nguyên đều là con của những "ác nhân". Thực là kinh ngạc khi biết "Đại ác nhân" mà Tiêu Phong đang ra sức truy tìm cuối cùng lại chính là cha ruột của y. Lại càng chấn động hơn nữa khi phát hiện Hư Trúc chính là con của thiên hạ đệ nhị ác nhân Diệp Nhị Nương; sau nữa khi biết Đoàn Dự là con của thiên hạ đệ nhất ác nhân Đoàn Diên Khánh thì không ai là không sững sờ ngạc nhiên. Rõ ràng trong mỗi người bọn họ đều có lưu chảy dòng máu ác nhân, theo như truyền thống văn hóa Cơ Đốc giáo phương Tây gọi là "nguyên tội”. Nhưng cũng thật rõ ràng, chỉ cần một ý niệm thiện là có thể cứu vớt được người trong biển khổ, thay đổi nhân cách, số phận, và đây cũng chính là tinh thần tinh túy Đông phương.

Đoàn Diên Khánh - Thay Đổi Hoàn Toàn

       Trước khi Đao Bạch Phụng bị ép buộc bất đắc dĩ phải khai ra thân thế của con mình là Đoàn Dự, thiên hạ đệ nhất ác nhân Đoàn Diên Khánh luôn khiến cho người ta phải căm ghét thù hận. Ngay trước đó gã đã tàn nhẫn vô tình giết hại người bạn từng nhiều năm vào sinh ra tử cùng gã là Nam hải ác thần Nhạc Lão Tam, chỉ vì Nhạc Lão Tam không chịu nghe lời gã giết chết Đoàn Dự, lại còn muốn cởi trói cho Đoàn Dự. Bao nhiêu đó đủ thấy biệt danh “Ác quán mãn doanh" của gã quả thật danhbất hư truyền. Nhưng sau khi Đao Bạch Phụng nóira sự thật _về thân thế của Đoàn Dự, chúng ta kinh ngạc thấy rằng, hình tượng Đoàn Diên Khánh đã lập tức thay đổi bộ mặt.

I

       Trên thực tế, bản thân Đoàn Diên Khánh cũng có một câu đố về thân thế của mình.

       Ở tập một của bộ sách, quân thần nước Đại Lý đều biết rằng, Đoàn Diên Khánh chính là người con trai bị mất tích nhiều năm của Thượng Đức Hoàng đế Đoàn Liêm Nghĩa, từng là Thái tử Diên Khánh của nước Đại Lý. Vào năm Thượng Đức thứ năm, trong triều xảy ra đột biến, Thượng Đức Hoàng đế bị gian thần Dương Nghĩa Trinh giết chết, không biết lưu lạc nơi đâu, sau đó cháu của Thượng Đức Hoàng đế là Đoàn Thọ Huy được sự giúp đỡ của trung thần Cao Trí Thăng và chư vị cao tăng chùa Thiên Long, dẹp yên Dương Nghĩa Trinh, lên ngôi Hoàng đế, xưng là Minh đế. Minh đế chỉ ở ngôi một năm thì xuất gia tu ở chùa Thiên Long, truyền ngôi lại cho em họ là Đoàn Chính Minh, hiệu là Bảo Định Hoàng đế. Thời gian qua đi, người dân nước Đại Lý cơ hồ như đã quên hẳn Thái tử Diên Khánh của họ. Cho đến khi Diên Khánh xuất hiện trở lại thì ngôi vị Thái tử đã không còn, có còn chăng thì chỉ là cái danh xưng Thiên hạ đệ nhất ác nhân “Ác quán mãn doanh". Đúng như đại thần Ba Thiên Thạch của nước Đại Lý đã nói, "Tên ác nhân này nếu không phải là Thái tử Diên Khánh thì sẽ không dám táo bạo nghĩ tưởng đến ngôi báu, còn nếu là Thái tử Diên Khánh mà hung ác gian hiểm như thế này thì làm sao có thể để cho y trị vì muôn dân thiên hạ?" (Xem Thiên long bát bộ).
         
        Nói tóm lại, nước Đại Lý đã hoàn toàn xóa tên Thái tử Diên Khánh, thay vào đó là phải tìm cách đối phó với tên đại ác nhân này.

        Độc giả có lẽ sẽ nghĩ rằng cái con người có danh xưng Ác quán mãn doanh này thực đáng tội chết, nhưng ngoài ra không biết có còn cách nghĩ nào nữa không? Liệu có ai thay đổi cách nghĩ, đứng trên lập trường của Diên Khánh, đặt mình vào trong hoàn cảnh của Diên Khánh? Ai sẽ nghĩ rằng, Đoàn Diên Khánh làm sao đến nỗi ngày hôm nay lại trở thành một quái khách áo xanh với khuôn mặt bị hủy hoại toàn diện như vậy, với ác danh rành rành thiên hạ đệ nhất ác nhân? Chỉ có tác giả Kim Dung trả lời được câu hỏi này mà thôi.

        Rất ít người nghĩ đến câu hỏi Đoàn Diên Khánh liệu có phải là một tay tà ác gian hiểm bẩm sinh hay không. Nếu như không có cuộc phản loạn của Dương Nghĩa Trinh năm xưa, nếu như Đoàn Diên Khánh vẫn là Thái tử Diên Khánh của nước Đại Lý, thì liệu y có trở nên cái hình dạng như bây giờ không, có trở thành thiên hạ đệ nhất ác nhân hay không? Đương nhiên là không thể giả định lịch sử, Đoàn Diên Khánh sinh ra trong hoàng gia, đã nhận được sự tôn vinh vô thượng và cũng nhận luôn sự nguy hiểm vô lượng. Đại Lý tuy là Phật quốc nhưng cũng chỉ là ở chốn nhân gian, mà đã là chốn nhân gian thì tránh không khỏi việc các đế vương chuyên quyền sinh bạo loạn, hoặc có người vì quá thèm muốn ngôi vị đế vương mà sinh chính biến. Rất ít người nghĩ rằng, chỉ trong một đêm, Đoàn Diên Khánh không những bị mất đi thân phận Thái tử, mất quyền kế tục ngôi vua, mất đi quốc gia, mà phụ hoàng và gia nhân còn bị giết hại thảm khốc, còn tính mạng bản thân thì lúc nào cũng bị đe dọa. Thân phận của chim phượng hoàng giờ đổi thành chó hoang, từ cửu trùng thiên đường bỗng rơi xuống mười tám tầng địa ngục, nỗi đau khổ này ai có thấu chăng? Tâm lý, tính cách của một người trẻ tuổi sẽ bị ảnh hưởng như thế nào trước sự dày vò hành hạcủa mối đau khổ này?

        Đoàn Diên Khánh thất chí báo thù, không những không nhận được sự chiếu cố hay bồi thường nào của số phận, lại còn liên tiếp bị sát thương tàn hại. Đợi cho đến khi y luyện xong võ công, từ Đông Hải trở về Đại Lý, muốn dựa trên thực lực võ công của chính mình để giết kẻ kình địch báo mối thù xưa, giành lại đất nước giang sơn của chính mình, không ngờ khi mục đích chưa đạt được, trên đường giang hồ đã gặp kẻ thù hùng mạnh hơn bao vây tấn công. Sau trận huyết chiến, mặc dù đã tận diệt được kẻ địch, nhưng bản thân y cũng bị trọng thương, gãy hai chân, khuôn mặt bị tổn hoại, yết hầu bị kẻ địch chém ngang một nhát,

       không thể phát âm được nữa. Dựa vào một nguồn nghị lực siêu phàm, ngoan cường kiên trì đến Đại Lý, "y thực sự đã không còn giống một con người nữa, toàn thân ô uế hôi hám, trên miệng vết thương toàn là dòi bọ, mấy chục con ruồi xanh cứ bay vù vù quanh y". (Xem Thiênlong bát bộ). Lúc này, thân y như đã đang ở cửa địa ngục. Điều làm cho y tuyệt vọng hơn nữa là Hoàng đế Đại Lý lúc này không những không phải là kẻ thù Dương Nghĩa Trinh của y, cũng không phải là vị hoàng đế đã dẹp yên Dương Nghĩa Trinh Đoàn Thọ Huy, mà là Đoàn Chính Minh nối ngôi Đoàn Thọ Huy. Nhân gian có mới quên cũ, ác mộng ngày trước nay đã không còn ai nhắc đến, y muốn báo thù, nhưng lại tìm không ra kẻ thù. Hơn nữa, y còn biết rằng, đương kim Hoàng đế Đoàn Chính Minh khoan dung nhân ái, yêu thương con dân, được lòng tất cả bàn dân thiên hạ cho đến văn võ bá quan, người người ai cũng thành tâm ủng hộ, không ai còn nhắc nhở hoài niệm gì đến Thái từ của triều đại trước. Lúc này, nếu y tùy tiện xuất hiện ở Đại Lý, không biết chừng tính mạng thực đáng lo, không biết chừng có kẻ muốn lấy lòng đương kim Hoàng đế, lập tức giết luôn Thái tử dư thừa là y. Hy vọng sau cùng của y là muốn tìm đến Đại sư Khô Vinh, chú ruột của y tu trong chùa Thiên Long, hy vọng ông có thể chứng minh thân phận của y, lập lại công bằng, nhưng không ngờ, Đại sư Khô Vinh đã bế quan tham thiền, muốn gặp cũng không gặp được!
...

Ebook truyện kiếm hiệp - Đoàn Diên Khánh - Các Nhân Vật Trong Tiểu 

Thuyết Kim Dung.

Đoàn Diên Khánh - Các Nhân Vật Trong Tiểu Thuyết Kim Dung.
Nguồn từ: Cleverstore.vn
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nguyễn Tuấn Anh (Mr)
Sales Staff
Mobile: 01697315946
Email: n.tuananh02232@gmail.com
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
CleverAds - Make customers come to you
Google Premier SMB Partner
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


LIKE and Share this article: :

Nhạc Bất Quần - Quân Tử Hai Mặt

Bạn có thể xem Ebook tiếng Việt miễn phí Tại đây.

Các Nhân Vật Trong Tiểu Thuyết Kim Dung - Trần Mặc

Nhạc Bất Quần.

Quân Tử Hai Mặt.

          Nói đến các nhân vật trong bộ tiểu thuyết Tiếu ngạo giang hồ, tất nhiên không thể không nhắc tới chưởng môn phái Hoa Sơn "Quân tử kiếm" Nhạc Bất Quần, không phải vì ông ta là sư phụ của nhân vật chính, mà vì tác phong và tính cách của nhân vật này là một thể thống nhất, có tính điển hình nhất định[1]. Cứ theo lời tác giả viết thêm ở cuối sách, thì "Tại các cuộc tranh cãi Ở Quốc hội Việt Nam Cộng hòa, các nghị sĩ thường chỉ trích đối phương là Nhạc Bất Quần (ngụy quân tử) hoặc Tả Lãnh Thiền (kẻ có mưu đồ xác lập bá quyền)". (XemTiếu ngạo giang hồ). Đủ thấy người này đã nổi tiếng ở nước ngoài rất sớm, như một danh từ chung chỉ một loại nhân vật chính trị.

         Có điều tôi cảm thấy, trong một bộ tiểu thuyết võ hiệp "ý đồ khắc họa một hiện tượng rất phổ biến trong đời sống chính từ ba ngàn năm của Trung Quốc" thì không dễ chút nào. Nói thực, trong Tiếu ngạo giang hồ, số hình tượng nhân vật có chiều sâu nhân văn hoàn toàn không nhiều. Nguyên nhân e rằng chính vì tác giả muốn tả "hiện tượng phổ biến", nên không thể không bỏ qua hoặc hi sinh việc khai thác tính cách của cá nhân. Kết quả là xuất hiện một số nhân vật loại hình hóa, bề ngoài xem ra hình tượng cũng có vẻ sinh động, nhưng tiến hành xem xét kỹ hình tượng nhân vật, thì thấy chẳng qua đấy chỉ là cái phù điêu hình tượng khái niệm chính trị rất mỏng và nông, trong đó vết tích giả tạo còn lộ quá rõ. Nhạc Bất Quần là một thứ phù điêu hình tượng "nổi bật" kiểu đó.

I
          Xây dựng hình tượng Nhạc Bất Quần, chỗ đáng nói là tác giả định vị tính cách của y, để chúng ta đi cùng đường với nhân vật chính trong sách, dần dần phát hiện bên trong cái vẻ ngoài nghiêm trang đạo mạo "Quân tử kiếm" lừng danh võ lâm là một bộ mặt khác cực kỳ đáng sợ. Nhìn bề ngoài, người này đoan trang, chính khí lẫm liệt, hễ mở miệng toàn những là giang hồ hiệp nghĩa, văn chương đạo đức, xử thế vì người, cứ y như một người bảo vệ chính nghĩa công bằng trong võ lâm; nhưng bên trong thì nuôi dã tâm,suy mưu tính kế, hễ thời cơ chín muồi thì sẽ bộc lộ hết chân tướng nguy hiểm.

         Ví dụ, “Tịch Tà kiếm phổ" của nhà họ Lâm ở Phúc Kiến, Nhạc Bất Quần là người có mưu đồ sớm nhất, dụng tâm sâu nhất, thu được kết quả hiện thực nhất. So với y, chưởng môn phái Thanh Thành Dư Thương Hải, rầm rầm rộ rộ chế tạo cái họa tiêu diệt Phước Oai tiêu cục, chẳng đáng là gì. Trong việc sáp nhập Ngũ Nhạc kiếm phái, Nhạc Bất Quần là người suy tính chu đáo nhất, thủ đoạn ghê gớm nhất. Tả Lãnh Thiền dã tâm bá đạo, diệt trừ nhiều người, làm cho võ lâm chính phái người người oán giận, không ngờ rốt cuộc chỉ dọn cỗ sẵn cho Nhạc Bất Quần đến làm ngư ông thủ lợi. Còn về chuyện Nhạc Bất Quần giả dối, miệng mật lòng đao, vu hại đồ đệ Lệnh Hồ Xung của mình, đánh lừa con gái Nhạc Linh San của mình, hãm hại con rể Lâm Bình Chi của mình, lừa dối chính vợ mình, thì khỏi cần nói nữa.


         Như thế là đã phá vỡ giới hạn phân minh chính tà vốn có trong tiểu thuyết võ hiệp, trả lại chân tướng lịch sử "đấu đá vô nghĩa" [2]trong phạm vi chính trị và đấu tranh chính trị. Trong Tiếu ngạo giang hồ, địa vị của Nhạc Bất Quần được xếp vào loại "chính trong số chính”: y không chỉ là chưởng môn phái Hoa Sơn chính phái, mà còn là truyền nhân chính tông của chi Khí tông trong phái Hoa Sơn. So với tổ chức tà giáo rõ rệt như Nhật nguyệt thần giáo, thì phái Hoa Sơn và toàn bộ liên minh Ngũ Nhạc đương nhiên là tổ chức chính phái. Còn so với "Kiếm tông" chuyên đi theo bàng môn tả đạo, gọi là "tà trong số chính", thì Khí tông phái Hoa Sơn hiển nhiên là chính tông chính phái, người đứng đầu của nó Nhạc Bất Quần đương nhiên là điển phạm "chính trong số chính". Nhưng về sau chúng ta phát hiện phạm vi chính trị giữa hai chi Khí tông và Kiếm tông phái Hoa Sơn chẳng qua chỉ là một sự tranh chấp thuần túy "học thuật". Xung đột chính trị giữa liên minh Ngũ Nhạc và Nhật nguyệt thần giáo rốt cuộc cũng chỉ khác nhau về ngọn cờ. Cuối cùng, Nhạc Bất Quần "chính trong số chính" và Đông Phương Bất Bại "tà trong số tà", cùng luyện một loại võ công giống nhau, chẳng qua một bên gọi là "Tịch Tà kiếm phổ", bên kia gọi là "Quì Hoa bảo điển" mà thôi.

        Ở một quốc gia dân chủ hiện đại, mọi công dân đều cảm thấy, cái phát hiện “kinh người" rằng trong mọi đảng phái chính trị khác nhau vừa có người tốt, vừa có kẻ xấu, thực ra chỉ là một thứ kiến thức thường thức hết sức đơn giản. Nhưng tôi tán thưởng cách thiết kế này của tác giả, bởi vì trong một xã hội chuyên chế hàng ngàn năm, người ta vẫn không ngừng phân định các đảng phái chính trị khác nhau thành địch ta rõ ràng, các thế lực chính trị khác nhau bị người ta bôi vẽ thuốc hóa trang, đạo đức hóa phe ta và yêu ma hóa phe địch. Thuốc tô vẽ cứ ngày càng nhiều, dĩ nhiên làm cho lịch sử chính trị bị hóa trang đạo đức hóa dày tới mức hậu nhân không tài gì rửa sạch. Tiếu ngạo giang hồ chỉ hơi gột rửa, đã khiến mọi người quá đỗi kinh ngạc.

       Khi Nhạc Bất Quần giảng cho đệ tử nghe lịch sử "đấu tranh đường lối" giữa hai chi Khí tông và Kiếm tông trong phái Hoa Sơn, ai tỏ vẻ nghi ngờ thì Nhạc Bất Quần lấy cái chết ra đe dọa cảnh cáo. Khi đó đương nhiên chúng ta càng thêm kinh ngạc. Sau đó ta thấy xuất hiện cục diện kỳ dị "kiếm pháp của đệ tử Khí tông cao, mà nội lực của sư thúc Kiếm tông thì mạnh" khi Lệnh Hồ Xung tỷ võ với sư thúc Phong Bất Bình, thì có người thấy tức cười hoặc đáng suy nghĩ. Khi thấy Quân tử kiếm Nhạc Bất Quần tiên sinh hóa ra là một đại ngụy quân tử, mọi việc làm chẳng khác gì Tả Lãnh Thiền, Nhậm Ngã Hành, thì ngay người ngốc nghếch mấy cũng sẽ hiểu rằng trong lĩnh vực chính trị, thật sự không thể căn cứ ngọn cờ, khẩu hiệu của một cá nhân, một đảng phái để phán đoán đúng sai công tội đối với lịch sử.

II

         Nhạc Bất Quần là một gã ngụy quân tử, chuyện đó đã rõ ràng. Vấn đề là có nên, có nhất thiết coi y thành kẻ ngụy quân tử, xấu xa trăm phần trăm hay không? Ngoại hiệu "Quân tử kiếm" của Nhạc Bất Quần có phải là hoàn toàn lừa người dối đời hay không? Trong cuộc đời cá nhân này không hề có biểu hiện quân tử chân chính hay sao?

         Ở đây không chỉ có vấn đề quan niệm sáng tác của tác giả, mà còn là vấn đề phương pháp đọc sách của độc giả. Ý tôi muốn nói, trong ý thức văn hóa của người Trung Quốc, luôn luôn thiếu một sự hiểu sâu về tình người và sự phức tạp của con người. Cái mô hình phán xét đạo đức cố định lâu dài làm cho người Trung Quốc không thể hiểu nổi cách tự ngã nhận thức của người phương Tây "con người vừa là thiên sứ, vừa là ma quỉ", mà là hài lòng với ranh giới đạo đức trắng đen phân minh.

         Nếu chỉ căn cứ vào kết cục, [3]Nhạc Bất Quần hiển nhiên là kẻ có dã tâm, đầy mưu mô, ngụy quân tử, thủ đoạn đê hèn hơn hẳn các nhân vật bá đạo như Dư Thương Hải, Tả Lãnh Thiền, đã đạt được mục đích trở thành tổng chưởng môn Ngũ Nhạc kiếm phái. Hơn nữa, từ kết quả xét động cơ, Nhạc Bất Quần hiển nhiên trong việc tranh bá võ lâm đã có mưu đồ từ sớm, trước sau suy tính kỹ càng, nhưng bề ngoài làm như không có gì.  Bằng chứng quan trọng nhất là trước khi phái Thanh Thành tiến đánh Phước Uy tiêu cục, Nhạc Bất Quần đã phái đệ tử của y là Lao Đức Nặc và con gái y là Nhạc Linh San đến Phúc Châu trinh sát. Điều đó chứng tỏ Nhạc Bất Quần từ lâu đã thèm muốn "Tịch Tà kiếm phổ" của nhà họ Lâm, sau nhận Lâm Bình Chi làm đệ tử, lại tới Phúc Châu, rồi chọn Lâm Bình Chi làm con rể, đều không phải là chuyện tình cờ.

        Nhậm Ngã Hành trong tử lao ở Tây Hồtừng nói với Lệnh Hồ Xung về Nhạc Bất Quần thế này : "Con người ấy hết sức giả dối, chỉ tiếc ta một là quá bận, hai là thất thủ bị ám toán, nếu không ta đã lột bộ mặt giả của hắn đi rồi". (Xem Tiếu ngạo giang hồ).  Nhậm Ngã Hành tuy không phải là người tử tế, song lời nhận xét của y đáng tin, y có con mắt tinh đời. Còn Lệnh Hồ Xung nhìn lầm về Nhạc Bất Quần, Ninh Trung Tắc vợ y nhìn lầm về y, phương trượng chùa Thiếu Lâm Phương Chứng đại sư và Xung Hư đạo trưởng phái Võ Đang cũng nhìn lầm về y; thậm chí ngay Tả Lãnh Thiền sớm có phát giác và luôn luôn đề phòng, cuối cùng vẫn mắc lừa y, hầu như mọi người trong thiên hạ đều bị Nhạc Bất Quần đánh lừa. Tất cả đều chứng tỏ Nhạc Bất Quần là một ngụy quân tử trăm phần trăm.
....

Ebook truyện kiếm hiệp - Nhạc Bất Quần - Quân Tử Hai Mặt.

Nhạc Bất Quần - Quân Tử Hai Mặt - Các Nhân Vật Trong Tiểu Thuyết Kim Dung
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nguyễn Tuấn Anh (Mr)
Sales Staff
Mobile: 01697315946
Email: n.tuananh02232@gmail.com
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
CleverAds - Make customers come to you
Google Premier SMB Partner
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



LIKE and Share this article: :

Những Việc Xảy Ra Trong Giai Đoạn Con Người Gần Đấy Xa Trời.

Bạn có thể xem Ebook tiếng Việt miễn phí Tại đây.

Bí Ẩn Mãi Mãi Là Bí Ẩn - Nhiều Tác Giả 

Những Việc Xảy Ra Trong Giai Đoạn Con Người Gần Đấy Xa Trời.

       Đã có người từng theo dõi những diễn biến của những người đối diện với tử thần. Có ba người kể lại ba trường hợp khác nhau[1]

       “Lúc đó tôi bay bồng trên trần nhà, nhìn các bác sĩ phẫu thuật cho tôi. Khi họ nối các mạch thông với vùng ngực thì cơ thể tôi nảy lên, và tôi đứng trên cao tận mắt chứng kiến cơ thể mình rơi xuống một cách nặng nề. Tiếp đó, tri giác tôi quay về và nhập vào thân xác tôi”.

Những Việc Xảy Ra Trong Giai Đoạn Con Người Gần Đấy Xa Trời.

       “Lúc tôi trông thấy họ khiêng tôi ra ngoài từ phía dưới bánh lái thì tôi có cảm giác như mình bị kéo ra khỏi một nơi rất chật hẹp, tôi nghĩ đó là một ống khói. Bên trong tối đen như mực, tôi xoay chuyển rất nhanh để quay về với thân xác mình. Khi tôi bị hút ra ngoài lần nữa thì như lực hút đến từ trên đầu, cứ như là tôi đã đi vào bằng đầu[2]. Tôi cảm thấy toàn thân bất lực, thậm chí không có thời gian để tôi nghĩ ngợi. Tôi cách thân xác tôi không xa, đột nhiên mọi chuyện kết thúc. Thậm chí tôi cũng không có thời gian suy nghĩ nữa: “tôi đang bị hút trở về thân xác mình”.

       “Tôi nghĩ mình có nên quay về nơi ấy không. Nhưng đúng lúc này, tôi lại nghĩ đến gia đình tôi: ba đứa con tôi và chồng tôi. Lúc này thật khó quyết định. Trước mặt tôi là những ánh sáng rực rỡ cộng với những cảm giác kỳ lạ trong người tôi khiến tôi thực sự ko muốn quay về nữa. Tuy nhiên tôi lại không dám buông xuôi trách nhiệm của mình, tôi biết rõ nghĩa vụ của mình đối với gia đình. Vì vậy tôi quyết định quay về và nhập vào thân xác mình".

       “Con người có linh hồn không”, đây là một vấn đề gây tranh luận suốt 300 năm qua. Nhưng dường như vẫn chưa có lời giải đáp.
...

Ebook truyện hay - Những Việc Xảy Ra Trong Giai Đoạn Con Người 

Gần Đấy Xa Trời.

hững Việc Xảy Ra Trong Giai Đoạn Con Người Gần Đấy Xa Trời - Bí Ẩn Mãi Mãi Là Bí Ẩn
Nguồn từ: Cleverstore.vn

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nguyễn Tuấn Anh (Mr)
Sales Staff
Mobile: 01697315946
Email: n.tuananh02232@gmail.com
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
CleverAds - Make customers come to you
Google Premier SMB Partner
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


LIKE and Share this article: :

Một Cụ Già Từ Trần 17 Năm Trở Về Thăm Thân Nhân.

Bạn có thể xem Ebook tiếng Việt miễn phí Tại đây.

Bí Ẩn Mãi Mãi Là Bí Ẩn - Nhiều Tác Giả

Một Cụ Già Từ Trần 17 Năm Trở Về Thăm Thân Nhân

         Cuối tháng 7 năm 1998, thôn Đông Mã thị xã Cao Bái, Hà Bắc (Trung Quốc) xảy ra một vụ hồn nhập xác rất kỳ quặc[1].

         Số là ở địa phương có một gia đình người Sơn Đông đến trọ nhà để bán bánh chiên. Bà chủ gia đình này một hôm chợt cảm thấy rất khó chịu trong người, bà cảm thấy nhớ mẹ kinh khủng nên những ngày đó tinh thần bà như trầm bà khác hẳn đi, cử chỉ cũng rất kỳ lạ, lại nói giọng địa phương. Mọi người cứ ngỡ bà bị điên. Thế nhưng không lâu sau đó, giọng nói và nội dung câu chuyện cũng như cử chỉ của bà hoàn toàn giống hệt người mẹ già của bà đã qua đời cách đây 17 năm. Bà kể lại những sự kiện xảy ra trước và sau khi bà chết về chuyện gia đình ngày xưa thậm chí bà còn gọi tên thời con gái của từng người trong gia đình, bà còn kể rất chính xác vanh vách mọi vật dụng, trang trí trong nhà, đồng thời bà biểu lộ sự lo lắng quan tâm dành cho gia đình, nhất là đối với ông chồng vẫn còn khỏe mạnh. Có người mang đến cho bà vài 3 miếng dưa ấy, bà ăn nhanh và động tác rất nhẹ nhàng. Kế đến bà còn lâm râm cho biết rằng lần này bà về là ở trong một khu rừng nhỏ trước nhà cháu trai bà, bà đã nhiều lần thấy con trai bà chạy xe Honda đi ngang qua bà.

Linh Hồn Trở Về Thăm Người Thân

         Liên tiếp mấy ngày liền, người phụ nữ này cứ trong tình trạng bất bình thường như vậy.

         Trước lúc hồn rời khỏi xác, bà còn dặn dò nhiều điều. Đầu tiên bà nói những điều bà chưa an tâm về gia đình; kế đến bà còn dặn người nhà đừng để gia đình người Sơn Đông này đi khỏi vì nếu người ta biết bà “trở về” thì sau này kông ai dám mướn nhà nữa[2]. Người ta ở thêm ngày nào gia đình có thêm tiền ngày đó. Sau đó, bà nói chân bà yếu lắm nên cần một cây gậy. Bà còn nói ở chỗ bà ở có nhiều quỷ dữ lắm, và nếu không muốn họ vô xóm quấy rầy thì bà dặn mọi người lúc tiễn bà thì nên tiễn từ các bậc tam cửa, và cứ đi được một đoạn ngắn thì rải một nhúm tro bếp, và đốt một đoạn pháo. Sau cùng bà còn nói vài lời từ biệt rất cảm động. Ngay lúc đó người phụ nữ Sơn Đông trở về hình dạng bình thường và hoàn toàn không hay biết gì về mọi chuyện đã xảy ra. Bà còn hỏi sao có nhiều người đến đây thế.
....

Ebook truyện hay - Một Cụ Già Từ Trần 17 Năm Trở Về Thăm Thân 

Nhân.

Một Cụ Già Từ Trần 17 Năm Trở Về Thăm Thân Nhân - Bí Ẩn Mãi Mãi Là Bí Ẩn
Nguồn từ: Cleverstore.vn
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nguyễn Tuấn Anh (Mr)
Sales Staff
Mobile: 01697315946
Email: n.tuananh02232@gmail.com
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
CleverAds - Make customers come to you
Google Premier SMB Partner
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


LIKE and Share this article: :

Truyện Kim Bình Mai Chương Hồi 1 - Tiếu Tiếu Sinh

Bạn có thể xem Ebook tiếng Việt miễn phí tại đây.

Kim Bình Mai - Hồi 1


Đọc Truyện Kim Bình Mai Chương Hồi 1 - 

Tiếu Tiếu Sinh


Niên hiệu Chính Hòa đời Huy Tông triều Tống, tại huyện Thanh Hà, phủ Đông Bình, tỉnh Sơn Đông, có một người con nhà gia thế, tướng mạo cực khôi ngô nhưng có tính xa xỉ hoang phí, khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, họ Tây Môn, húy Khánh. Cha là Tây Môn Quỳ, thường tới vùng Xuyên Quảng mua bán dược phẩm, nên có mở tại huyện Thanh Hà một cửa hiệu bán thuốc khá lớn. Gia đình Tây Môn có nhà cửa đồ sộ, kẻ ăn người ở tấp nập, ngựa nuôi từng bảy, tuy chưa phải là thập phần phú quý nhưng cũng vào loại hào phú tại huyện Thanh Hà. Vợ chồng Tây Môn Qùy viên ngoại thì cha mẹ đều đã quy tiên, chỉ có một con trai nên yêu quý như hòn ngọc trên tay. Người con trai này vì được nuông chiều quá mức nên không chịu học hành, suốt ngày chỉ rong chơi phóng đãng. Sau khi cha mẹ mất thì không chịu lo làm ăn, chi?
vui với mấy món côn quyền học được, lại say mê cờ bạc rượu chè. Bạn bè toàn hạng chẳng ra gì, người bạn tương đắc nhất họ Ứng, tên Bá Tước tự Quang Hầu, nguyên là con trai thứ của Ứng viên ngoại, gia đình làm nghề dệt lụa, nhưng đã sa sút. Ứng Bá Tước chỉ quanh quẩn những nơi quen biết để sống qua ngày, và được bạn bè đùa đặt tên là Ứng Hoa Tử. Ứng Hoa Tử rất giỏi các môn cờ bạc. Người bạn thân thiết thứ nhì họ Tạ, tên Hy Đại, tự Tử Thuần, vốn là con cháu một gia đình nhà quan, được hưởng tập ấm tại huyện Thanh Hà. Tạ Hy Đại vì cha mẹ mất sớm nên sống lông bông, nhưng lại có tài gảy đàn tỳ bà. Hai người này là bạn tâm đầu ý hợp của Tây Môn Khánh. Ngoài ra cũng có vài người bạn khác, nhưng toàn là hạng phá gia phi tử. Một người là Chúc Thật Niệm, tự Cống Thành, một người là Tôn Thiên Hóa, tự Bá Tu Xước, hiệu Tôn Quả Chủy. Một người là Ngô Điển Ân, trước làm chức Âm dương sinh trong huyện, nhưng sau bị cách chức, chuyên tới vay tiền đám quan lại trong huyện, do đó thường lai vãng với Tây Môn Khánh. Lại còn một người em của Vân Tham tướng, tên là Vân Lý Thủ, tự Phi Khứ. Một người nữa là Thường Trĩ Tiết, tư.
Kiên Sơ. Một người khác là Bốc Chí Đạo, một người nữa là Bạch Lãi Quang.
Lãi Quang thường hay rủ vài chục bạn bè tới tìm Tây Môn Khánh để bắt Khánh bỏ tiền ra cho mọi người uống rượu vui chơi. Một người hoang phí xa xỉ như Tây Môn Khánh mà lại gặp đám bạn bè như vậy thì dẫu có tiền rừng bạc biển cũng phải hết đần. Quả nhiên chỉ vài năm sau, Tây Môn Khánh đã làm tiêu tan gia sản ông cha để lại, chỉ còn cái nhà đang ở là chưa bán mà thôi. Cửa hiệu dược phẩm tuy vẫn còn, nhưng vốn liếng hầu hết đã về tay người khác. Tuy nhiên Tây Môn Khánh tính tình hung bạo, thường dựa vào thanh thế của cha để lại, đồng thời được bốn tên gian thần trong triều là Cao, Dương, Đổng, Thí nâng đỡ, nên chuyên áp bức người trong huyện để làm tiền, cả huyện ai cũng sợ, gọi Tây Môn Khánh là Tây Môn Đại quan nhân. Vợ Tây Môn Khánh là trần thị mất sớm, chỉ sinh được một con gái tên là Tây Môn Đại Thư. Lúc Tây Môn Qùy còn sống thì đã hứa. gả Đại Thư cho Trần Kính Tế, con trai của Trần Hồng, thân gia của Dương Đề đốc, chỉ huy mười tám vạn cấm quân tại Đông Kinh. Sau này Tây Môn Khánh cưới con gái của Tả vệ Ngô Thiên Hộ tại huyện Thanh Hà, làm kế thất. Ngô thị vào khoảng hai mươi lăm tuổi, vì sinh vào ngày rằm tháng rám nên còn có tiểu danh là Nguyệt Thư. lúc về làm vợ Tây Môn Khánh thì mọi người quen gọi Ngô thị là Nguyệt nương. Nguyệt nương là người hiền thục đảm đang, nhưng gia đình chỉ còn có tiếng mà không có miếng. Nguyệt nương rất mực phục tòng chồng, nhưng vì không có tiền cung phụng cho chồng nên thường phải chịu điều nọ tiếng kia.
Một hôm Ứng Bá Tước tới chơi, cùng Tây Môn Khánh chuyện vãn. Tây Môn Khánh nói tới chuyện gia sản táng tận, ứng Bá tước bảo:
- Việc gì anh phải lo, anh là người tài mạo kiêm toàn, muốn có vàng bạc châu báu, có hầu thiếp đẹp đâu phải là khó.
Tây Môn Khánh hỏi:
- Ứng nhị ca nói vậy nghĩa là thế nào ?

Ứng Bá Tước bảo:
- Nhà họ Lý có cô con gái là Lý Kiều Nhi, gia đình đó giàu có ức vạn, hiện đang kén chồng cho con, nếu ca ca tới đó đánh tiếng xin làm rể, có phải là được cả người lẫn của không ?
Tây Môn Khánh cười:
- Thiên hạ làm gì có chuyện như vậy ?
Ứng Bá tước nói:
- Nếu ca ca không tin, thì cứ đi theo tôi.
Tây Môn Khánh mừng lắm, liền vào nhà trong thay quần áo đẹp, rồi cùng gia nhân Đại An Nhi theo Ứng Bá Tước tới nhà họ Lý. Tới nơi, Đại An Nhi đứng ngoài, Ứng Bá Tước dẫn Tây Môn Khánh vào trong.
Lý Kiều Nhi ra tiếp. Tây Môn Khánh liếc nhìn, thấy nàng quả có nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn. Ứng Bá Tước nói với Lý Kiều Nhi:
- Vị này là thân thích của Dương Đề đốc, chỉ huy mười tám vạn cấm quân tại Đông Kinh, tức là Tây Môn Đại quan nhân. Cà huyện Thanh Hà không ai là không biết Đại quan nhân. Chỉ hiềm Đại quan nhân đây chưa có con trai, nên muốn lập nhị phòng. Vì lẽ đó mà tôi xin tới đây làm ông mối.
Lý Kiều Nhi nói:
- Ngài dạy quá lời, chúng tôi đâu được cái diễm phúc đó.
Nói xong trộm ngắm Tây Môn Khánh từ đầu tới chân, thấy tướng mạo khôi ngô tuấn tú thì trong lòng thập phần ưng ý, bèn xin phép mời Ứng Bá Tước vào nhà trong, hỏi lại cho rõ, sau đó bằng lòng đê?
Ứng Bá Tước đứng ra mai mối. Đôi bên đồng ý là sính lễ chỉ cần hai trăm lạng bạc, mọi việc khác Ứng Bá trước xin đứng ra lo hầu cho cả hai bên. Xong xuôi, Ứng Bá Tước trở ra nói lại cho Tây Môn Khánh biết. Tây Môn Khánh lại nhờ Ứng Bá Tước trở vào ấn định rõ ràng mọi việc với Lý Kiều Nhi. Bàn định xong thì trời đã muộn. Tây Môn khánh cáo từ ra về còn Ứng Bá Tước thì được Lý Kiều Nhi mời ở lại ăn cơm.
Về tới nhà, Tây Môn Khánh lén thâu thập tất cả đồ trang sức của Trần thị để lại, cùng tư trang tế nhuyễn của Ngô Nguyệt nương, hôm sau đem hết cho Ứng Bá Tước nhờ lo mọi chuyện.
Chưa đầy mười ngày sau thì Tây Môn Khánh cưới Lý Kiều Nhi về làm thứ phòng. Ngô Nguyệt nương vô cùng sầu muộn lại thấy Lý Kiều Nhi đem theo ba ngàn lạng nên càng không dám nói gì.

Tây Môn Khánh là người tham tiền hiếu sắc, sau khi cưới được Lý Kiều Nhi, có được nhiều tiền, bèn cưới thêm người vợ thứ ba là Trác Nhị Thư. Trác Nhị Thư thể chất mong manh yếu đuối, thường hay bệnh tật.
Một hôm, Tây Môn Khánh bảo Ngô Nguyệt nương:
- Hôm nay là hai mươi lăm tháng Chín rồi, mồng ba tháng sau là tới kỳ hội họp với anh em. Hôm đó nàng phải cho dọn hai chiếu rượu thịnh soạn, rồi gọi vài con hát tới cho anh em người ta vui vẻ. Nàng nhớ lo liệu tử tế cho ta.
Ngô Nguyệt nương nói:
- Thôi đừng nhắc tới những người đó nữa, theo tôi thì họ không phải là những người tốt, trái lại tôi cho là những người hại chàng mà thôi. Chàng mà còn giao du với họ thì gia đình không bao giờ khá được đâu. Vả lại hiện Trác Nhị Thư đang bệnh, tôi khuyên chàng đừng nên rượu chè quá độ.
Tây Môn Khánh tức giận bảo:
- Thôi im đi, đừng nói nữa, ta không nghe đâu, bực mình lắm. Cứ như nàng nói thì trong đám anh em bè bạn của ta không có ai là người tốt hay sao ? Ai thì không nói làm gì. cứ như Ứng nhị ca là người tốt bụng, ai nhờ gì cũng được hài lòng. Ứng nhị ca lại là người tháo vát, lo việc gì cũng trôi chảy. Lại phải kể tới Tạ Tử Thuần nữa chứ. Tử Thuần cũng là người lanh lợi giỏi giang. Nhà mình nay đang cần nhiều người giúp đỡ, nay mình mở tiệc kết tình huynh đệ với bạn bè là chỉ có lợi mà thôi. Mai đâu mình còn nhờ va?
người này người kia chứ.
Ngô Nguyệt nương tiếp lời:
- Kết nghĩa bằng hữu huynh đệ là điều tốt, nhưng chỉ sợ sau này không ai cho mình nhờ vả, hiện thời chỉ thấy họ nhờ vả mình mà thôi.
Tây Môn Khánh cười:
- Thì mình cho người ta nhờ vả cũng là điều tốt chứ sao ?
Vợ chồng đang nói chuyện thì Đại An Nhi, tên gia nhân thân tín của Tây Môn Khánh, tướng mạo đẹp đẽ và rất lanh lợi, vào thưa:
- Có Ứng nhị thúc và Tạ đại thúc tới.
Tây Môn Khánh bảo:
- Ta cũng vừa nhắc xong thì họ tới.
Vừa nói vừa bước ra phòng khách. Tại phòng khách, Ứng Bá Tước và Tạ Hy Đại đang ngồi chờ.
Ứng Bá Tước hôm nay đội khăn lượt den, mặc áo đoạn màu thanh thiên, chân đi hài tơ. Tạ Hy lại cũng ăn mặc chững chạc lắm. Thấy Tây Môn Khánh bước ra, cả hai đều đứng dậy vái chào. Tây Môn Khánh đáp lễ mời ngồi, gọi gia nhân pha trà, rồi nói:
- Hai người tới thật đúng lúc. Mấy hôm nay tôi buồn quá, chẳng đi được tới đâu, mà cũng chẳng thấy bạn bè tới thăm.
Ứng Bá Tước nói:
- Ca ca trách vậy cũng phải, nhưng anh em mình mỗi người một việc, cũng ít khi rảnh rỗi, nhiều khi muốn tới thăm ca ca mà cứ gặp chuyện này chuyện kia cản trở.
Tây Môn Khánh hỏi:
- Mấy hôm nay nhị ca ở đâu ?
Ứng Bá Tước đáp:
- Hôm qua thì tôi sang nhà họ Lý thăm đứa nhỏ em gái của Quế Khanh, cháu gái của Nhị tẩu đây, nó tên là Quế Thư Nhi, lâu nay tôi không gặp nó. Nó còn nhỏ mà đã đẹp lắm, chắc nay mai lớn lên phải là tuyệt thế giai nhân chứ không chơi. Cũng hôm qua mẹ nó. hai lần khẩn khoản nhờ tôi mai mối, điệu này thì chắc lại khó lòng lọt tay ca ca.
Tây Môn Khánh nôn nóng:
- Nếu quả có sắc đẹp như vậy thì tại sao mình không tới thăm cho biết ?
Tạ Hy Đại tiếp lời:
- Ca ca chưa tin hay sao? Quả là muôn phần xinh đẹp.
Tây Môn Khánh lại hỏi:

- Hôm qua nhị ca ở bên đó, còn mấy hôm trước thì ở đâu ?
Ứng Bá Tước đáp:
- Hôm trước khi Bốc Chí Đạo từ trần, tôi phải ở đó giúp đỡ, bận rộn suốt mấy ngày. Sau khi đưa đám thì chị dâu Bốc Chí Đạo dặn đi dặn lại tôi rằng có gặp ca ca thì xin lỗi giùm, vì hoàn cảnh eo hẹp, chẳng có tiệc tùng gì cả nên không dám báo tin cho ca ca. Nhà đó cứ áy náy lắm.
Tây Môn Khánh nói:
- Tôi cũng có nghe là Bốc đệ bệnh nặng, không ngờ đã chết. Lúc trước Bốc đệ có tặng tôi một chiếc quạt Kim Xuyên, tôi đang không biết phải tặng lại thứ gì thì nay Bốc đệ đã ra người thiên cổ.
Tạ Hy Đại tiếp lời:
- Anh em mình có mười người tất cả, nay như vậy là thiếu mất một rồi.
Đoạn quay sang nói với Ứng Bá Tước:
- Mồng ba tháng sau là tới kỳ họp mặt, chẳng lẽ anh em mình đây lại làm tốn kém cho Đại quan nhân sao ?
Tây Môn Khánh chặn lời:
- Thì có gì mà tốn kém? Anh em mình họp nhau lại, nếu là uống rượu mua vui thì chẳng nói làm gì, nhưng là họp nhau để kết nghĩa đệ huynh thì làm ở nhà cũng giảm phần trang nghiêm. Chi bằng mình chọn một ngôi chùa, tới đó viết một tờ sớ kết nghĩa, mình cùng lạy, nhận làm anh em, nguyện sau này che chơ?
giúp đỡ nhau. Việc này cũng không nên tốn kém xa phí làm gì, nhưng là việc chung thì anh em mình tùy tiện, mỗi người đóng góp ít nhiều, biện một cái lễ tam sinh. Không phải là tôi không lo nổi việc này mà phải bắt anh em đóng góp, nhưng đây là chuyện kết nghĩa, cho nên người nào cũng phải có phần mình, như vậy mới quý.
Ứng Bá Tước vội nói:
- Ca ca nói rất phải, cần nhất là lòng thành, anh em cứ tùy tiện lo hết lòng mình là được. Tốn kém cũng chẳng bao nhiêu.
Tây Môn Khánh cười:
- Thì cứ gọi cho có phần mà thôi.
Tạ Hy Đại nói:
- Kết nghĩa thì phải mười người mới tốt. Bốc Chí Đạo không còn, mình phải tìm người thay vào mới được.
Tây Môn Khánh trầm ngâm giây lát rồi bảo:
- Ở đây có Hoa nhị ca, là cháu của Hoa Thái giám, cũng có tiền bạc, nhà ở ngay sau nhà tôi, chỉ cách có bức tường, vẫn hay sang trò chuyện với tôi, tính tình cũng được lắm, chi bằng mình mời Hoa nhị ca kết nghĩa.

Ứng Bá Tước vỗ tay hỏi:
- Có phải là Hoa Tử Hư chăng?
Tây Môn Khánh đáp:
- Phải.
Ứng Bá Tước cười bảo:
- Nếu vậy thì xin mời vị Đại quan đó đi chỗ khác, kết nghĩa với ông đó thì sau này anh em mình đến có một tiệm rượu mất.
Tây Môn Khánh cười bảo:
- Đang nói chuyện đứng đắn thì lại ăn nói bậy bạ, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới rượu chè.
Ba người cười nói trò chuyện một hồi. Yây Môn Khánh gọi Đại An Nhi tới bảo:
- Ngươi sang xin gặp Hoa nhị gia, thưa rằng mồng ba tháng sau ta có lễ kết nghĩa giữa mười người anh em, ta mời Hoa nhị gia làm anh em kết nghĩa. Ngươi nhớ kỹ Hoa nhị gia trả lời sao rồi trở về thưa lại cho ta. Nếu Hoa nhị gia không có nhà thì thưa với Nhị nương cũng được.
Đại An Nhi vâng lời bước ra. Ứng Bá Tước nói:
- Tới hôm đó thì mình định tới chùa miếu nào đây?
Tạ Hy Đạ nói:
- Chùa miếu thì ở đây chỉ có một hai cái. Chùa của tăng sĩ thì có chùa Vĩnh Phúc, miếu của các đạo sĩ thì có miếu Ngọc Hoàng. Tùy mình muốn tới đâu thì tới.
Tây Môn Khánh nói:
- Việc kết nghĩa không phải do các vị tăng sĩ đứng ra làm được, vả lại mấy hòa thượng đó tôi không quen biết. Chi bằng tới miếu Ngọc Hoàng, nơi đó rộng rãi yên tĩnh mà Ngô Đạo quan lại là chỗ quen biết với tôi.
Bá Tước bảo:
- Ca ca nói rất đúng, các hòa thượng của chùa Vĩnh Phúc thì chỉ quen biết với Tạ tẩu tẩu mà thôi.
Hy Đại cười:
- Chỉ được cái ăn nói bậy bạ, đây là chuyện đứng đắn, đùa được hay sao?
Ba người đang nói cười vui vẻ thì Đại An Nhi trở về thưa:
- Hoa nhị gia không có nhà, tôi thưa với Nhị nương, Nhị nương vui lắm, bảo rằng:
"Nếu Tây Môn Đại gia có lòng như vậy thì không nhận lời sao được, để rồi ta sẽ nói lại để phu quân ta sang bái kiến Đại gia đúng ngày". Sau đó lại mời tôi uống trà.
Tây Môn Khánh bảo hai bạn:
- Hoa nhị ca quả có người vợ lanh lợi mà hiền thục.
Ba người tiếp tục uống trà nói chuyện. Lát sau Bá Tước và Hy Đại đứng dậy nói:
- Thôi, mình tạm biệt, chúng tôi còn đi báo tin cho các anh em khác biết, để họ lo chuẩn bị phần của họ. Còn ca ca thì nên tới nói trước với Ngô Đạo quan một tiếng.
Tây Môn Khánh nói:
- Biết rồi, tôi cũng không dám lưu giữ đâu.
Nói xong tiễn hai người ra cửa. Ứng Bá Tươc đi được vài bước bỗng quay lại bảo:
- Hôm đó phải cho mời con hát mới được.
Tây Môn Khánh gật đầu cười:
- Phải có chứ, để anh em mình cùng vui một bữa.
Ứng Bá Tước cùng Tạ Hy Đại nắm tay mà đi.
Tới ngày mồng một tháng Mười, Tây Môn Khánh dậy sớm, đang ngồi trong phòng với Nguyệt nương thì có gia nhân bên nhà họ Hoa sang. Tây Môn Khánh cho vào. Tên gia nhân nhà họ Hoa bước vào, tới trước mặt Tây Môn Khánh quỳ lạy rồi đứng sang một bên mà thưa:
- Tôi là gia nhân bên Hoa gia, xin bái chào Tây Môn Đại nhân. Hôm nọ Đại nhân có cho người sang nói điều kết nghĩa, nhưng hôm đó gia gia tôi có việc vắng nhà, nên không tự mình nghe điều thỉnh giáo được. Gia gia tôi xin y lời là mồng ba sẽ dự buổi họp mặt, nên hôm nay sai tôi mang phần đóng góp sang trước, Đại nhân chi dùng vào việc kết nghĩa, nếu thiếu thì xin cho biết để gia gia tôi bù thêm.
Nói xong đưa một cái hộp màu vàng lên. Tây Môn Khánh đứng dậy mở hộp ra thấy bên trong có một lạng bạc bên nói:
- Như thế này là nhiều rồi, không cần phải thêm nữa. Đến ngày kia thì mời chủ ngươi dậy sớm tới miếu họp mặt với anh em.
Tên gia nhân vâng lời, vừa định quay ra thì Nguyệt nương gọi lại rồi sai đại a hoàn Ngọc Tiêu đem bánh trái ra cho, đoạn bảo:
- Đây là ta cho ngươi để về uống trà. Ngươi về thưa với Hoa đại gia và nương nương là Tây Môn Đại nương.nói rằng hôm nào rảnh, mời nương nương sang đây chơi.
Tên gia nhân nhận quà, cúi đầu lạy tạ quay ra. Đúng lúc đó thi gia nhân của Ứng Bá Tước là Ứng Bảo Giáp mang phần đóng góp tới. Đại An Nhi dẫn ứng Bảo Giáp vào chào lạy rồi nói:
- Gia gia tôi đã thu góp đầy đủ các phần của các gia gia, sai tôi đem tới, xin Đại nhân nhận cho.
Nói xong đưa một cái hộp lên. Tây Môn Khánh mở ra thấy trong có tám gói, bèn đưa cho Nguyệt nương mà bảo:
- Nàng giữ lấy để ngày mai tới miếu mà mua các vật cần dùng.
Ứng Bảo Giáp cáo từ. Tây Môn Khánh đứng dậy định vào thăm Trác Nhị Thư, nhưng chưa kịp tới phòng Trác Nhị Thư thì Ngọc Tiêu đã chạy theo thưa:
- Đại nương mời Đại gia ra nói chuyện:
Tây Môn Khánh gắt:
- Chuyện gì sao vừa rồi không nói ?
Đoạn quay ra phòng ngoài. Nguyệt nương thấy chồng ra thì chỉ vào mấy bao giấy cười bảo:
- Chàng coi phần đóng góp đây này. Chỉ có Ứng nhị gia là đóng được một tiền hai xu, còn mấy người khác thì người năm xu, người ba xu, mà toàn là thứ xấu. Nhà mình quả chưa thấy thứ tiền xấu như thế này bao giờ. Bây giờ mình nhận của họ thì cũng mang tiếng, chi bằng hoàn lại cho họ là hơn.
Tây Môn Khánh nói:
- Trả lại thì cũng bỉ mặt người ta, mình không dùng được thì thôi, có thiếu hụt thì mình ứng ra, cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Nói xong liền quay vào nhà trong thăm Trác Nhị Thư.
Hôm sau là ngày mồng hai, Tây Môn Khánh xuất ra bốn lạng bạc, gọi gia nhân tới sai mua một con lợn, một con dê, năm vò rượu Kim Hoa, gà vịt và vàng hương. Sau đó lại gọi ba gia nhân là Đại An Nhi, Lai Bảo và Lai Hưng đem năm tiền tới miếu Ngọc Hoàng rồi dặn:
- Các ngươi tới thưa với Ngô sư phụ rằng ngày mai ta sẽ phiền Ngô sư phụ tổ chức giùm lễ kết nghĩa đệ huynh, xin sư phụ làm giúp trước một lá sớ kết nghĩa, ngày mai ta sẽ xin sang sớm. Nhớ nói là xin sư phụ lo liệu tươm tất giùm cho. Bọn Đại An Nhi vâng lời kéo nhau đi, lát sau trở về thưa:
- Chúng tôi đã đưa tiền và thưa rõ ràng, sư phụ dã hoan hỷ nhận lời.
Tây Môn Khánh gật đầu.
Hôm sau là ngày mồng ba. Tây Môn Khánh dậy sớm tắm rửa sạch sẽ rồi gọi Đại An Nhi vào bảo:
- Ngươi sang mời Hoa nhị gia qua đây ăn sáng rồi cùng ta tới miếu. Sau đó ngươi sang Ứng nhị gia, giục Nhị gia gọi mọi người đến miếu cho sớm.
Đai An Nhi vâng lời đi ngay. Nhưng Hoa Tử Hư vừa được mời sang thì Ứng Bá Tước đã dẫn mọi người tới, gồm Tạ Hy Đại, Tôn Thiên Hóa, Chúc Thật Niệm, Ngô Điển ân, Vân Lý Thủ, Thường Trĩ tiết.
Bạch Lãi Quang. Kể cả Tây Môn Khánh và Hoa Tử Hư thì cả thấy là mười người.
Mọi người vái chào nhau. Bá Tước nói:
- Bây giờ đi là được rồi.
Tây Môn khánh nói:
- Thì để ăn sáng uống trà xong đã, mời tất cả anh em vào ngồi một phút.
Mọi người vui vẻ kéo vào. Lát sau ăn sáng xong, Tây Môn Khánh mũ áo dẹp đẽ cùng mọi người lên đường tới miếu Ngọc Hoàng.
Từ xa đã thấy cổng miếu sừng sững, bên trong là miếu điện nguy nga, xung quanh tường cao bao bọc. Từ cổng miếu có ba con, đường dẫn vào trong, theo con đường giữa mà vào thì tới chính điện, đi vòng sau chính điện, qua một cái cổng nhỏ nữa là tới đạo viện của Ngô Đạo quan. Hai bên cổng nhỏ này cỏ xanh hoa thắm, lại có những cây tùng cây bách xanh tươi. Mặt trước của đạo viên là ba gian đại sảnh, đó là nơi sớm tối Ngô Đạo quan làm công quả. Sảnh đường trần thiết rất tề chỉnh, ở giữa là cửa Hạo Thiên Kim Khuyết của Ngọc Hoàng Thượng Đế, hai bên treo tử phủ tinh quan, lại có treo hình bốn Đại Nguyên soái là Mã, Triệu, Ôn Hoàng.
Ngô Đạo quan đã ra trước đại sảnh nghiêng mình đón tiếp, mời bọn Tây Môn Khánh vào uống trà.
Mọi người vừa uống trà vừa ngắm quang cảnh trong đại sảnh. Bạch Lãi Quang nắm tay Thường Trĩ Tiết, đứng dậy bước tới coi hình Mã Nguyên soái, thấy oai phong lẫm lẫm dị thường, tướng mạo cực kỳ uy nghi, nhưng lại thấy vẽ ba cặp mắt. Bạch Lãi Quang bèn bảo Thường Trĩ Tiết:
- Ca ca này, như vậy là làm sao? Gì mà tới những mấy cặp mắt vậy ?
Ứng Bá Tước nghe được bèn bước tới bảo:
- Dốt qúa, Nguyên soái có nhiều cặp mắt là để nhìn các đệ đó, để xem các dê có điều gì xấu xa không ?
Mọi người nghe vậy đều cười. Thường Trĩ Tiết lại chỉ vào hình Ôn Nguyên soái mà bảo:
- Hình vẽ này cũng kỳ quái khác thường.
Bá Tước cười lớn gọi:
- Ngô tiên sinh à, xin tới đây nói chuyện vui.
Ngô Đạo quan bước tới, Ứng Bá Tước nói:
- Có một vị đạo sĩ lúc chết gặp Diêm Vương, Diêm Vương hỏi:
"Ngươi là người như thế nào?", vi.
đạo sĩ trả lời rằng mình là đạo sĩ Diêm Vương sai phán quan tra xét lại thì thấy đúng. Phán quan lại tâu rằng đạo sĩ này không mắc tội nghiệt nên Diêm Vương cho đạo sĩ đó được sống lại. Trên đường về dương thế, đạo sĩ gặp một người quen là một nho sĩ. Nho sĩ hỏi:
"Làm sao mà sư phụ được sống lại vậy?" Đạo sĩ đáp:
"Diêm Vương thấy tôi là đạo sĩ nên cho sống lại". Nho sĩ ghi nhớ lời đó, tới lúc được gọi trình diện Diêm Vương thì nhận bừa mình là đạo sĩ. Trong khi Diêm Vương sai phán quan tra sổ thì thấy hai tay của nho sĩ xanh xám như chàm, bèn hỏi, nho sĩ đáp rằng:
"Vì lúc còn sống thường sờ vào áo của Ôn Nguyên soái". Bởi vậy bây giờ mọi người mới thấy áo Ôn Nguyên soái xanh như chàm, như trong bức hình này chẳng hạn.
Ứng Bá Tước dứt lời, mọi người cười phá lên, rồi tiếp tục đi xem hình Hoàng Nguyên soái, thấy cũng oai phong lẫm liệt, cạnh đó là hình Triệu Nguyên soái, mặt đen sì, bên cạnh có vẽ một con hổ thật lớn.
Bạch Lãi Quang chỉ vào bức tranh mà bảo:
- Mọi người coi con hổ này, chẳng lẽ nó ăn cỏ sao, đi theo người mà không ăn thịt người.
Ứng Bá Tước cười bảo:
- Đệ không biết rằng hổ là người bạn luôn đi theo Nguyên soái hay sao?
Tạ Hy Đại lè lưỡi bảo:
- Bạn như vậy thì tôi xin chịu, lúc đói thì bạn ăn cả mình.
Ứng Bá Tước cười, nói với Tây Môn Khánh:
- Tử Thuần sợ loại bạn đi theo mình rồi ăn thịt mình. Như vậy thì có khác gì bảo chúng tôi đây theo ca ca để ăn thịt ca ca. Ca ca không sợ hay sao ?
Mọi người cười ầm lên. Ngô Đạo quan bước tới nói:
Qúy quan nhân nói tới chuyện hổ, tôi cũng xin thưa là hiện nay huyện Thanh Hà đây đang bị hổ đe doạ, đã có mấy người bị hổ vồ rồi, đến cả những người đi săn cũng bị hổ sát hại, khoảng mười người gì đó.
Tây Môn Khánh ngạc nhiên:
Hổ ở đâu tới đây ?
Ngô Đạo quan nói:
- Nếu vậy thì Qúy quan nhân không biết gì sao ? Cách đây ít ngày tôi có sai tiểu gia nhân sang Thương Châu để lấy tiền và gạo, lúc về nói rằng trong huyện Thanh Hà của mình đây, ở con đường đi Thương Châu, trên sườn núi Cảnh Dương, có một con hổ trán trắng thường hay xuất hiện ăn thịt người qua lại. Dân buôn bán buộc phải đi qua nơi đó thì họp nhau thành toán đông mà đi. Hiện trên huyện đang treo giải thưởng năm mươi lạng bạc cho ai trừ được con hổ đó. Thật thương cho đám thợ săn, bị hại không biết bao nhiêu mà kể rồi.
Bạch Lãi Quang hăm hở nói:
- Nếu vậy thì hôm nay mình làm lễ kết nghĩa xong, ngày mai tới đó bắt hổ, vừa trừ được hại cho dân lại vừa có tiền nữa.
Tây Môn Khánh bảo:
- Sinh mạng của Bạch đệ không đáng tiền đâu.
Bạch Lãi Quang cười bảo:
- Đã có tiền rồi thì còn cần đến tính mạng làm gì.
Mọi người cùng cười. Ứng Bá Tước nói:
- Để tôi lại xin kể chuyện vui nho mọi người nghe. Có một người bị hổ vồ, người con trai bèn vác dao xông tới định giết hổ cứu cha. Người cha đang bị hổ ngoạm chặt, thấy vậy bảo con rằng:
"Con ơi, có giết hổ thì cẩn thận kẻo hư bộ da hổ đó".
Mọi người nghe xong cười ha hả. trong khi đó Ngô Đạo quan đã sửa soạn xong, bước tới nói:
- Xin các Quan nhân tới thắp hương và đốt vàng.
Lại lấy lá sớ ra nói:
- Đây là lá sớ đã viết rồi, chỉ còn chừa chỗ để viết tên tuổi và thứ bậc, xin các vị cho biết thù vị và tôn húy để tôi viết vào.
Mọi người cùng nói:
- Tự nhiên là Tây Môn Đại quan nhân đây là huynh trưởng của chúng tôi rồi.. Tây Môn Khánh tiếp lời:
- Đâu được, phải tính theo tuổi tác chứ. Ứng nhị ca lớn tuổi hơn tôi, xin để ứng nhị ca làm huynh trưởng.
Ứng Bá Tước vội cướp lời:
- Nói như vậy là hại tôi rồi. Thời bây giờ chỉ nên tính ngôi thứ theo tài ba địa vị chứ đâu tính theo tuổi tác. Tính tuổi thì có lẽ tôi lớn tuổi hơn cả, nhưng nếu để tôi làm đại ca thì có hai điều không ổn. Thứ nhất, Đại quan nhân đây là người có uy có đức, anh em ai nấy đều phục. Thứ nhì, tôi thường được mọi người gọi là ứng nhị ca, nay làm đại ca thì việc xưng hô sẽ rất bất tiện. Giả dụ có hai người tới, một người gọi tôi là Ứng đại ca, còn người kia lại gọi là Ứng nhị ca, như vậy rồi làm sao ?
Tây Môn Khánh cười:
- Ứng nhị ca thật vui vẻ, lúc nào cũng khôi hài được.
Tạ Hy Đại nói:
- Tây Môn ca ca không nên từ chối nữa.
Mọi người cũng nhao nhao bắt Tây Môn Khánh phải nhận làm đại ca. Tây Môn Khánh hai ba lần từ chối không được đành nhận làm đại ca. Người thứ nhì là Ứng Bá Tước, thứ ba là Tạ Hy Đại, thứ tư là Hoa Tử Hư. Sở dĩ Hoa Tử Hư được tôn làm tứ ca, vì là người có tiền. Ngoài ra, mấy người còn lại tự phân ngôi thứ với nhau.
Ngô Đạo quan theo đó mà viết tên tuổi mọi người vào sớ, rồi thắp hương, mời mọi người theo vi.
thứ quỳ trước bàn thờ. Sau đó Ngô Đạo quan cất giọng đọc sớ kết nghĩa, nội dung toàn những chuyện tốt đẹp như là yêu thương giúp đỡ lẫn nhau. Sớ đọc xong, mọi người theo thứ tự tiến lên thắp hương lễ thần, sau đó vái nhau mỗi người tám vái trước bàn thờ, cuối cùng làm lễ tạ thần và đốt vàng. Xong xuôi, Ngô Đạo quan cho bày la hai thiếu rượu thịt thịnh soạn. lây Môn Khánh chủ tọa, mọi người theo vị thứ mà ngồi. Ngô Đạo quan ngồi bên tiếp rượu. Rượu được vài tuần, mọi người bắt đầu cười nói ầm ý, mời mọc ồn ào, không còn giữ gìn gì nứa. Giữa lúc vô cùng náo nhiệt đó thì Đại An Nhi chạy tới kề tai Tây Môn Khánh thưa:
- Đại nương sai tôi thưa với gia gia rằng Tam nương ở nhà lâm bệnh, xin gia gia về cho sớm.
Tây Môn Khánh lập tức đứng dậy nói với mọi người:
- Không phải là tôi muốn làm mất vui bữa tiệc kết nghĩa hôm nay, nhưng người vợ ba của tôi đang lâm trọng bệnh ở nhà, vậy cho tôi được cáo từ trước, hôm khác sẽ xin chuột lỗi.
Hoa Tử Hư nói:
- Tôi về cùng đường với đại ca, tôi xin tháp tùng đại ca.
Ứng Bá Tước nói:
- Hai vị tài chủ đi hết rồi chúng tôi ở đây làm sao ? Hoa tứ đệ phải ngồi lại mới được.
Tây Môn Khánh nói:
- Gia đình Hoa tứ đệ đây cũng neo người, để Hoa tứ đệ về cùng với tôi cho có bạn, vả lại cũng đê?
bên Hoa gia được yên lòng.
Đại An Nhi tiếp lời:
- Lúc tôi tới đây thì cũng thấy hoa Nhị nương sai người đem ngựa tới rước Hoa nhị gia đó. Vừa dứt lời thì thấy một gia nhân bước vào thưa với Hoa Tử Hư:
- Ngựa đã có sẵn, nương nương mời gia gia về.
Tây Môn Khánh cùng Hoa Tử Hư bước ra cảm tạ Ngô Đạo quan, rồi nói với bọn Ứng Bá Tước rằng:
- Thôi để chúng tôi về, anh em ở đây xin cứ tự nhiên.
Nói xong lên ngựa mà về. Gần tới nhà. Tây Môn khánh từ biệt Hoa Tử Hư rồi vào thẳng nhà. Gặp Ngô Nguyệt nương. Tây Môn Khánh hỏi ngay:
- Trác nhị thư làm sao ?
Nguyệt nương đáp:
- Trong nhà có người bệnh, chàng nên có mặt ở nhà luôn. Tôi sợ chàng quá vui với họ nên sai Đại An Nhi tới mời về cho sớm. Trác Nhị Thư hồi này bệnh tình một ngày thêm nặng, chàng cũng nên lưu tâm săn sóc.
Tây Môn Khánh vội vào trong thăm Trác Nhị Thư rồi cả ngày hôm đó ở nhà.
Thời gian qua mau, thấm thoắt đã tới trung tuần tháng Mười. Một hôm, Tây Môn Khánh ngồi tại phòng khách, đang gọi gia nhân đi mời lang y tới coi mạch cho Trác Nhị Thư thì Ứng Bá Tước tươi cười bước vào. Đôi bên vái chào rồi an vị. Ứng Bá Tước nói:
- Chẳng hay bệnh tình tẩu tẩu ra sao ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Cứ mỗi ngày một nặng thêm, chẳng biết làm sao cho khỏi.
Đoạn hỏi:
- Hôm đó mọi người vui vẻ không ? Tới chừng nào mới về ?
Ứng Bá Tước đáp:
- Vì Ngô Đạo quan hết sức lưu giữ nên mãi tới quá canh hai mới giải tán. Tôi say gần chết, đại ca về nhà sớm mà lại hay.
Tây Môn Khánh lại hỏi:
- Hôm nay nhị đệ đã ăn cơm chưa ?
Ứng Bá Tước không tiện đáp là chưa ăn, nên chỉ nói:
- Thì đại ca thử đoán xem.
Tây Môn Khánh bảo:
- Chắc ăn rồi.
Ứng Bá Tước che miệng cười:
- Như vậy là đoán sai rồi.
Tây Môn Khánh cười:
- Đồ quỷ, chưa ăn thì nói là chưa ăn, còn nói lôi thôi làm gì. Đoạn gọi gia nhân dọn cơm rượu ra.
Ứng Bá tước cười bảo:
- Đáng lẽ là tôi ăn cơm rồi, nhưng vì có một chuyện hay lắm, phải vội tới nói đại ca nên chưa kịp ăn đó.
Tây Môn Khánh hỏi:
- Chuyện gì mà hay với không hay ?
Ứng Bá tước đáp:
- Thì cũng là chuyện hôm trước Ngô Đạo quan nói về con nghiệt súc ở núi Cảnh Dương đó. Hôm qua con nghiệt súc bị một người dùng võ thuật hạ rồi.
Tây Môn Khánh nói:
- Nhị đệ lại nói chuyện bá láp rồi, tôi không tin như vậy.
Ứng Bá tước nói:
- Đại ca không tin thì để tôi xin nói rõ cho đại ca nghe. Người dũng sĩ tay không giết hổ đó họ Võ, tên Tòng, là con thứ nhì trong gia đình. Ngày trước tị nạn tại trang trại của Tử Đại quan nhân. Sau dó thì bi.
bệnh. bệnh khỏi thì ra đi nói là tìm anh ruột của mình:
Lúc người dũng sĩ họ Võ đi ngang Cảnh Dương thì thình lình gặp hổ, bèn dùng quyền cước đánh chết mãnh hổ. Ứng Bá Tước vừa nói vừa vung tay vung chân, cứ như là chính mình đã hạ mãnh hổ vậy. Tây Môn Khánh bảo:
- Nếu vậy thì ăn cơm xong, mình thử tới coi.
Ứng Bá Tước nói:
- Đại ca à, hay mình đi ngay đi, rồi có đói thì ghé cao lâu tửu điếm nào ăn uống sơ sài cũng được.
Chưa nói xong thì đã thấy Lai Hưng bưng cơm ra. Tây Môn Khánh bảo Lai Hưng:
- Vào thưa với nương nương là khỏi cần lo cơm nước gì, rồi ngươi dem quần áo ra đây cho ta.
Thay quần áo xong. Tây Môn Khánh nắm tay Ứng Bá Tước mà đi. Giữa dường gặp Tạ Hy Đại. Ta.
Hy Đại cười hỏi:
- Hai ca ca đi coi vụ đánh hổ phải không ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Phải.
Tạ Hy Đại nói:
- Đường bây giờ đang tắc, đi không được đâu.
Do đó mấy người bèn vào một quán rượu bên đường gọi rượu uống. Lát sau bỗng nghe ngoài đường ồn ào tiếng nhạc ngựa và tiếng trống, mọi người ùa ra coi, thì ra đó là đám rước người có công đánh hổ. Đi trước là lính huyện, rồi tới một tráng sĩ cưỡi ngựa bạch. Tây Môn Khánh biết đó là người đánh hổ, bèn đưa tay chỉ mà bảo:
- Các đệ coi, người như thế kia thì đâu phải là có sức bạt sơn cử đỉnh để hạ nổi mãnh hổ.
Mấy anh em vừa uống rượu vừa bàn tán. Nay nói về người tráng sĩ đả hổ, đó là một thanh niên tướng mạo hùng dũng lẫm liệt, thân dài bảy thước, mặt mũi khôi ngô, khoảng hai mươi lăm tuổi, vai hùm lưng gấu, hai mắt như sao. Đó là Võ nhị lang ở huyện Dương Cốc. Trên đường đi tìm anh, Võ nhị lang đã ra tay trừ họa cho dân huyện Thanh Hà. Tri huyện Thanh Hà nghe tin liền cho lính tới đón rước về huyện đường. Tới nơi, Võ Tòng liệng xác hổ xuống sân rồi tiến vào huyện đường, Tri huyện bước ra nghênh tiếp, thấy Võ Tòng tuy khôi ngô tuấn tú nhưng bề ngoài không phải là người có sức mạnh đả hổ. Sau khi được mời ngồi, Võ Tòng kể lại đầu đuôi câu chuyện mình tay không đánh hổ, quan lại nghe xong thảy đều kinh ngạc, kính phục lắm. Tri huyện thân rót ba chung rượu mời Võ Tòng rồi sai xuất kho, lấy năm mươi lạng bạc ra thưởng. Võ Tòng thưa:
- Tôi tài hèn sức mọn, nhờ phúc đức của Tướng công mà may mắn trừ được nghiệt súc này, thật không dám nhận công, nên cũng không dám nhận thưởng. Các thợ săn trong huyện đã vất vả nhiều vì nghiệt súc này, xin tướng công lấy tiền đó thưởng cho họ, như vậy lại biểu lộ được cái đức của tướng công.
Tri huyện nói:
- Nếu vậy thì xin tùy tráng sĩ chia tiền thưởng cho họ.
Đám thợ săn nghe nói Võ Tòng đánh chết mãnh hổ nên kéo tới đầy sân huyện để chiêm ngưỡng. Võ Tòng bèn chia số bạc năm mươi lạng cho đám thợ săn ngày trước mặt Huyện quan. Huyện quan thấy Võ Tòng nhân đức trung hậu như vậy thì yêu mến lắm, có ý tiến cử, bèn bảo:
- Tráng sĩ là người huyện Dương Cốc thì cũng là chỗ lân lý của bản huyện, cho nên ta muốn mời tráng sĩ giữ giùm một chức Đô đầu trong huyện này để giúp ta trừ đạo tặc, chẳng hay ý tướng sĩ ra sao ?
Võ lòng quỳ xuống tạ Ơn mà nói:
- Nếu được tướng công thương đến thì muôn đời kẻ hèn này không quên ơn.
Tri huyện mừng lắm, bèn làm văn thư ngay, cử Võ Tòng làm Đô đầu. Các Lý trưởng và những nhà tai mắt trong vùng kéo tới bái kiến Võ Tòng. Võ Tòng cho thết tiệc suốt mấy ngày, tuy có ý định trở về huyện Dương Cốc để tiếp tục tìm anh, nhưng vì đã trở thành một Tuần phủ Đô đầu của huyện Thanh Hà nên đành ở lại. Từ đó xa gần đều nghe danh Võ Tòng.
Trở lại quán rượu bên đường, Tây Môn Khánh uống hơi nhiều nên có vẻ say, ứng Bá Tước thấy vậy bèn bảo:
- Đại ca à, chúng mình về thôi.
Tây Môn Khánh không đáp, chỉ gục xuống bàn mà ngủ. Trong cơn mộng chập chờn. Tây Môn Khánh dường như thấy mình tới một ngôi biệt thự, bên ngoài có đề hàng chữ "Nhất phiên phong tín nhi.
phiên hoa", bên trong là một vườn toàn kỳ hoa dị thảo, lại có một cái hồ trong đó hoa sen đua hương phô sắc, đặc biệt là có mấy đóa sen màu hoàng kim. Tây Môn Khánh ngạc nhiên lắm, không ngờ trên đời lại có loại hoa sen màu hoàng kim như thế, bèn tự tiện vào hái một bông đem về nhà định kỷ niệm, nhưng đang lúc thò tay hái thì thấy người tráng sĩ đả hổ bước tới gọi, đồng thời vỗ mạnh vào vai. Tây Môn Khánh lạnh toát cả người, bàng hoàng tỉnh mộng. Tây Môn Khánh mở mắt nhìn xung quanh thì biết mình đang ở quán rượu, và hai người bạn vẫn còn đang tiếp tục uống, bèn đem chuyện trong mộng kể lại cho hai bạn nghe, Ứng Bá tước nói:
- Mộng này thật lạ, có lẽ phải nhờ mấy vị tăng trong chùa Vĩnh Phúc giải cho mới được.
Tạ Hy Đại nói:

Kim Bình Mai


- Trời cũng đã muộn rồi, mà tẩu tẩu ở nhà lại đang bệnh, mình nên về đi đã.
Tây Môn Khánh đứng dậy trả tiền rồi chia tay với hai bạn là về.
Về tới nhà, nghĩ lại giấc mộng, Tây Môn Khánh tuy cho là điềm tốt nhưng không giải được, trong lòng cứ nghĩ ngợi buồn phiền. Chợt nhớ tới lời ứng Bá tước định tới chùa Vĩnh Phúc nhờ mấy vị hòa thượng giải mộng thì Trác Nhị thư lại lâm cơn mê sảng. Nguyệt nương sai a hoàn Ngọc Tiêu ta mời Tây Môn Khánh vào phòng Trác Nhị Thư. Tây Môn Khánh vội bước vào.
Nguyệt nương nói:
- Hôm nay Tam nương lại mê man.
Tây Môn Khánh bước tới nhìn, biết là bệnh tình trầm trọng hơn nhiều, bèn lấy một tấm danh thiếp, sai Đại An Nhi tới mời Thái y đến chữa trị. Sau đó mũ áo đoàng hoàng cưỡi lừa tới chùa Vĩnh Phúc...
Lại nói về Võ Tòng, một hôm đang tản bộ trên đường thì nghe đằng sau có một người gọi tên mình mà bảo:
- Hiền đệ à, hiền đệ đã được cử làm Đô đầu ở huyện này nên không còn nghĩ đến ta nữa chăng ?
Võ Tòng kinh ngạc quay lại, thì không ai xa lạ, chính là Võ Đại, người anh ruột mà bấy lâu nay chàng vẫn ra công tìm kiếm.
Nguyên là Võ Đại từ khi anh em thất lạc, vì gặp buổi gạo châu củi quế nên mới tới đường Tử Thạch trong huyện Thanh Hà, dựng nhà mà ở, kiếm kế sinh nhai, nhưng Võ Đại tướng mạo xấu xí, sức lực yếu đuối nên thường bị người khinh thường kiếm ăn cũng chật vật lắm, bên mình chỉ có đứa con gái mười hai tuổi là Nghênh Nhi. Cha con sống heo hút như vậy được chừng nửa năm thì tiền bạc hết nhẵn, phải tới nương náu tại nhà họ Trương ở phường Đại Nhai. Người trong nhà họ Trương thấy Võ Đại thật thà nên cũng thương tình giúp đỡ nhờ đó Võ Đại có vốn, làm nghề bán bánh để sống qua ngày. Nhà họ Trương thấy vậy càng quý mến, giúp đỡ tận tình. Võ Đại tương đối đã dễ chịu.
Chủ gia đình họ Trương là Trương Đại Hộ, gia tài ức vạn, có cả trăm căn nhà trong huyện, năm đó đã ngoại lục tuần mà dưới gối không một mụn con. Mẹ là Từ thị, lo việc nhà rất nghiêm khắc nên trong nhà không có nữ gia nhân trẻ tuổi. Đại Hộ thường đấm nghe than rằng:
- Tôi ngần này tuổi rồi, một mụn con không có, trai không có mà gái cũng không, gia tài ức vạn cũng chẳng làm gì.
Người mẹ bảo:
- Nếu vậy thì để mua mấy a hoàn tập cho chúng hát xướng đàn ca ngày đêm hầu hạ cho bớt phiền muộn.
Đại Hộ mừng lắm, tạ Ơn mẹ. Mấy hôm sau, người mẹ nhờ mai mối mua cho Đại Hộ hai a hoàn tre?
đẹp, một người tên là Phan Kim Liên, người kia tên là Bạch Ngọc liên. Ngọc liên khéo léo nhiều tài. Kim Liên là con gái của Phan Tài ở ngoài cửa Nam, từ nhỏ dã có nhan sắc hơn người, lại có đôi bàn chân nhỏ bé rất xinh. Sau khi cha chết, người mẹ nghèo khổ quá, nên từ năm chín tuổi Kim liên đã bị mẹ bàn vào phu?
Vương Chiêu Tuyên. Tại đây Kim Liên được học đàn hát lại được học cả chữ nghĩa. Kim Liên chỉ mới mười ba, đã tỏ ra quyền biến lanh lợi, giỏi âm nhạc, khéo trang diềm, rành việc nữ công may vá, viết chữ, đọc được sách, cử chỉ yểu điệu, biết quyến rũ người khác. Đến năm nàng mười lăm tuổi thì Vương Chiêu Tuyên qua đời, người mẹ mới xin cho nàng ra để bán cho nhà họ Trương với giá ba mươi lạng bạc. Trương Đại Hô.
cho cả Kim Liên lẫn ngọc Liên học âm nhạc, Kim liên đã biết sẵn nên học rất mau. Kim Liên học đàn tỳ bà, còn ngọc Liên học đàn tranh. Từ thị rất quí hai người, cho hai người ở chung một phòng, lại thường cấp tiền bạc xiêm y và các đồ trang sức. Nhưng về sau Ngọc Liên từ trần, chỉ còn lại Kim Liên, lúc đó khoảng mười tám tuổi, nhan sắc lồ lộ muôn phần kiều diễm, được Trương Đại Hộ nạp làm thiếp. Nhưng chưa được nửa năm sau thì Đại Hộ lâm trọng bệnh. Kim Liên bị Từ thị hành hạ đánh đập. Đại Hộ biết chuyện, thương lắm, định tìm người đàng hoàng đem Kim Liên gả cho. Người trong nhà đều nói là Võ Đại thực thà trung hậu, nên gả Kim Liên cho Võ Đại. Trương Đại Hộ cho là phải, bèn gọi Võ Đại tới, gả Kim liên cho mà không đòi hỏi một xu, lại còn thêm cho tiền bạc nữa, tính ra cũng ba trăm lạng. Sau đó thỉnh thoảng lại ngầm giúp tiền bạc cho Võ Đại nữa. Ít lâu sau, Đạn Hộ trở bệnh mà chết. Từ thị bèn trục xuất Võ Đại và Kim Liên. Võ Đại tìm tới thuê hai căn nhà của Tây Vương Hoàng Thân ở đường Tử Thạch, sống với nghề làm bánh. Phần Kim l.iên thì từ khi về làm vợ Võ Đại mặt mày xấu xí, tính tình quê mùa chất phát thì ghét lắm thường tìm chuyện cãi cọ, rồi oán trách Trương Đại Hộ cho rằng trong đời hết đàn ông con trai rồi hay sao mà lại đem mình gả cho một người như Võ Đại. Cho hay đàn bà con gái trời cho chút nhan sắc, lại có tính tình lanh lợi, thì đâu có chịu sống yên với người chồng tầm thường. Từ xưa tới nay, giai nhân tài tử được sống bên nhau là điều hiếm có Phần Võ Đại thì cứ chăm chỉ làm ăn, ngày ngày đi bán bánh, đến tối mới về nhà. Kim Liên ơ?
nhà một mình thì suốt ngày chỉ nhìn nhan sắc mình trong gương mà than vắn thở dài thương tiếc cho mình.
Âu cũng là thói thường của đàn bà con gái, chẳng nên trách làm gì.
Một hôm, nhân có người gánh hàng xén đi ngang, Kim Liên vén rèm ra gọi mua kim chỉ, mua xong, lại buông rèm xuống mà quay vào nhà. Nào ngờ Tây Môn Khánh đi ngang trông thấy, nhận ngay ra nhan sắc tuyệt trần, liền để ý, nhưng muốn bước tới hỏi thử thì không tiện vì có Ứng Bá Tước cùng đi, không khéo léo thì không thành sự. Đang lúc trù trừ chưa biết tính sao thì một người đàn bà từ nhà kế bên bước ra, đó là Vương ma ma.
Vương ma ma gọi:
- Ứng nhị thúc! Đi đâu vậy ?
Ứng Bá Tước biết rõ tâm sự của Tây Môn Khánh, nhưng chưa biết tìm cách nào để giúp, chợt nghe gọi, quay lại nhận ra Vương ma ma thì vui mừng hỏi ngay:
- Nhà bên cạnh đây là của ai vậy ? Tên tuổi nghề nghiệp thế nào Vương ma ma đáp:
- Nhà bên trái nhà tôi là của người họ Trương, có con trai làm việc trong huyện, gia đình chừng bảy tám người, gia pháp nghiêm ngặt lắm. Nhị ca có quen biết họ Trương chăng ?
Ứng Bá tước bực mình nói:
- Còn nhà bên này thì sao ?
Vương ma ma đáp:
- Nhà bên này là của một người buôn bán, nhị gia hỏi làm gì?
Ứng Bá Tước nói bừa:
- Nhà đó hình như của Vương Hoàng Thân, tôi có người bạn cũng muốn thuê nhà của Vương Hoàng Thân, nên muốn hỏi giá cả như thế nào.
Vương ma ma nói:
- Thì nhà đó là của Vương Hoàng Thân rồi, cả huyện Thanh Hà này ai lại không biết. Nếu muốn hỏi giá cả thuê nhà thì để tôi hỏi cho rồi hôm nào tôi tới cho biết.
Ứng Bá Tước hỏi tiếp:
- Nhà đó buôn bán, nhưng mà buôn bán gì vậy ? Sao suốt ngày cứ buông rèm kín mít như thế ? Lại chẳng thấy bóng người nào cả.
Vương ma ma nói:
- Chuyện người ta thì mặc người ta, để tâm làm gì ?
Nói xong quay vào nhà. Ứng Bá Tước thấy Vương ma ma không chịu nói về người thiếu nữ vừa rồi thì trong lòng nghi hoặc lắm, bèn cùng Tây Môn Khánh tiếp tục đi. Cũng lúc đó Võ Đại đi bán bánh trở về, từ xa thấy ứng Bá Tước đứng nói chuyện với Vương ma ma. Lúc Võ Đại tới gần thì ứng Bá Tước cũng vừa bỏ đi. Võ Đại lấy làm lạ lắm. Ứng Bá Tước và Vương ma ma thì không thấy Võ Đại.
Vào tới nhà, Võ Đại càng sinh nghi, bèn bàn tính với vợ là dọn nhà đi nơi khác. Kim Liên nói:
- Ở đây thuê mướn chật hẹp cũng bất tiện, chi bằng gom góp tiền bạc mua một căn nhà đàng hoàng mà ở cho người ngoài khỏi khinh khi.
Võ Đại nói:
- Làm gì có tiền bây giờ ?
Kim Liên hỏi:
- Chàng là thân đàn ông mà không kiếm ra tiền. Thôi, mấy thứ trang sức của tôi đó, đem cầm đi mà lấy tiền, sau này có ăn thì sẽ chuộc lại.
Võ Đại nghe lời vợ, gom góp cầm cố được ít tiền, thuê một căn nhà lầu bốn phòng, ở gần huyện, rất đẹp đẽ yên tĩnh. Sau khi dọn tới nhà mới, Võ Đại lại vẫn tiếp tục bán bánh. ít lâu sau thì Vương ma ma cũng dọn tới ở nhà kế bên, lại trở thành hàng xóm của Võ Đại như trước.
Tình cờ hôm nay Võ Đại gặp lại em ruột mình. Anh em gặp nhau mừng rỡ khôn xiết. Võ Đại mời em về thà, lên lầu nói chuyện, lại gọi vợ ra gặp mặt, đoạn nói với vợ:
- Người dũng sĩ tay không đả hổ tại núi Cảnh Dương ngày trước, chính là em của chúng ta đây.
Hiện nhị đệ đang sung chức Đô đầu.
Kim Liên chắp tay nói với Võ Tòng:
- Xin chào thúc thúc, chúc thúc thúc vạn phúc.
Võ Tòng cũng vội thi lễ, cúi gập người mà vái. Kim Liên bước tới đỡ Võ Tòng dậy mà bảo:
- Xin thúc thúc tự nhiên để tôi khỏi mang tội.
Võ Tòng vội quỳ ngay xuống nói:
- Xin tẩu tẩu nhận lễ ra mắt của tôi.
Hai người cứ dùng dằng rồi cả hai đều quỳ xuống lạy nhau. Sau đó, Nghênh Nhi đem trà ra. Anh em Võ Đại, Võ Tòng uống trà trò chuyện. Võ Tòng thấy nhan sắc chị dâu mình thì không được yên lòng. Lát sau, Võ Đại ra phố mua đồ ăn để làm tiệc đãi em. Võ Tòng ở lại trên lầu, bỗng nghe tiếng Nghênh Nhi khóc dưới nhà, vội xuống hỏi:
- Sao cháu khóc vậy ?
Nghênh Nhi không đáp, chỉ nhìn Kim Liên. Kim liên nói:
- Thúc thúc không biết, con súc sinh này hư lắm, lại được ca ca của thúc thúc nuông chiều nên không biết sợ ai, tôi nói nó cũng chẳng thèm nghe.
Võ Tòng bảo:
- Tẩu tẩu cũng chẳng nên trách mắng cháu. Cháu nó còn nhỏ, mà ca ca tôi không có con trai, chỉ có mụn con gái dó là niềm an ủi mà thôi.
Kim Liên nói:
- Thúc thúc không biết đấy thôi, có phải là tôi đánh nó đâu, chẳng là hồi nãy tôi sai nó sang bên Vương ma ma cạnh đây mượn cái bình rượu về để mua rượu mời thúc thúc, vậy mà nó lơ đễnh thế nào, làm vỡ ngay cái bình rượu của người ta. Cũng may là tôi với Vương ma ma là chỗ thân tình chứ không thì phải đền cho người ta rồi.
Võ tòng nói:
- Nếu vậy thì thôi, có gì phải nói nữa.
Đoạn bước ra cửa đứng chờ anh, rồi nhân đó định dạo bước xem phố xá loanh quanh, nhưng Kim Liên đã bước theo nói:
- Xin nhị thúc đừng đi đâu, nhà tôi đi mua đồ ăn cũng sắp về rồi đó.
Võ Tòng quay lại nói:
- Tôi cũng chỉ định đi loanh quanh đây mà thôi. Cũng lúc đó, Vương ma ma từ bên cạnh chạy ra hỏi Kim Liên:
- Vị này là ai vậy, có phải là thân thích của đại gia bên nhà chăng ?
Kim Liên đáp:
- Ma ma à, đây là em ruột của đại gia tôi, mới sung chức Đô đầu đó Vương ma ma nói:
- Thảo nào tướng mạo đường đường, oai phong lẫm liệt, nhưng sao anh em ruột mà khác nhau một trời một vực như vậy ?
Võ Tòng quay lại nhìn thẳng vào Vương ma ma Vương ma ma cúi đầu mà quay vào nhà. Võ Tòng thấy Vương ma ma có vẻ gian xảo, bèn hỏi Kim liên:
- Người đàn bà vừa rồi có phải là Vương ma ma ở kế bên chăng ?
Kim Liên đáp:
- Phải đó Đang nói chuyện thì Võ Đại mua rượu thịt về tới, đưa cho vợ bảo làm tiệc mau mau. Kim Liên nói:
- Một mình tôi làm sợ không kịp, có lẽ nên cho Nghênh Nhi sang mời Vương ma ma qua đây làm giúp, rồi mời Vương ma ma dùng tiệc luôn cho vui.
Võ Đại nói:
- Vậy cũng được.
Rồi tự mình chạy sang nhờ Vương ma ma.
Tiệc làm xong, cho dọn tại cái bàn lớn trên lầu rồi mời Võ Tòng ăn. Bữa tiệc rất thịnh soạn. Vương ma ma thấy cái bình rượu mình cho mượn bị vỡ một miếng nhỏ bèn hỏi Kim Liên:
- Cái bình rượu sao lại thế này ?
Kim Liên nói:
- Cũng tại cái con súc sinh nhà này đó, thôi để cha nó kiếm cái khác đền cho ma ma.
Nói xong hâm rượu, tự tay mang lên lầu. Võ Đại mời em ngồi đối diện với mình. Võ Tòng hỏi:
- Cháu Nghênh Nhi đâu ?
Võ Đại nghe hỏi, đang định gọi con thì Kim Liên đứng bên nói:
- Chắc nó lại ra đường chơi rồi chứ không đâu.
Nói xong ngồi xuống cạnh chồng, trót rượu ra mời Võ Tòng.
Võ Đại bảo:
- Hôm nay nhị đệ chắc rảnh rang, xin cứ uống rượu thật tình.
Võ Tòng đáp:
- Chỉ sợ trong huyện có chuyện gì cần mà thôi.
Anh em vừa ăn uống vừa chuyện trò. Võ Tòng ăn uống no say rồi nói:
- Thôi tôi cũng đủ rồi, xin để hôm khác tới thăm ca ca và tẩu tẩu Nói xong đứng dậy cáo từ. Vợ chồng Võ Đại đưa tiễn Võ Tòng ra tới đường. Võ Đại bảo:
- Nhị đệ cũng nên năng tới đây với tôi, anh em mình trò chuyện, chẳng gì cũng là ruột thịt. Vả lại nhị đệ bây giờ đường đường là một vị Đô đầu trong huyện này, hàng xóm láng giềng biết tôi là anh ruột của nhị đệ thì cũng phải nể vì.
Võ Tòng vâng lời rồi cáo từ mà về...
....

Ebook truyện hay - Kim Bình Mai - Hồi 1

Kim Bình Mai - Hồi 1

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nguyễn Tuấn Anh (Mr)
Sales Staff
Mobile: 01697315946
Email: n.tuananh02232@gmail.com
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
CleverAds - Make customers come to you
Google Premier SMB Partner
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


LIKE and Share this article: :

Popular Posts

Popular Posts